Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Chương 163 : Người đàn ông cường tráng cởi trần
"Này" Vương Thiến Như đuổi theo Đơn Triết Hạo "Ngày hôm qua uống rượu thua tôi, anh không cần ăn vạ, thua thì phải đồng ý một cái yêu cầu với người thắng."
Cô hài lòng ở trước mặt Đơn Triết Hạo giơ lên ngón trỏ, giống như rất sợ anh còn không nhìn thấy. Vương Thiến Như thích nhìn vẻ mặt như ăn đại tiện của Đơn Triết Hạo, cô muốn tiêu diệt nhuệ khí của anh.
Đơn Triết Hạo hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô. ‘Rầm ’ một tiếng, đóng rầm cửa lại ngăn Vương Thiến Như ở bên ngoài.
Vương Thiến Như không hề phòng bị, lỗ mũi liền đụng vào cửa, oa! Thật là đau chết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, sự tức giận liền bộc phát, cô tức giận vừa đập cửa vừa gào lên quát: "Đơn Triết Hạo, anh bị thần kinh sao, đóng cửa cũng không nói một tiếng, có tật xấu a!"
Sáng sớm, cả biệt thự đều bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai của Vương Thiến Như!
Bà nội lên lầu, đã nhìn thấy Đơn Triết Hạo cùng Vương Thiến Như cãi lộn, hai người này thật sự không thể chung sống hòa bình với nhau.
Bà không thấy tức giận, ngược lại còn thấy vui mừng, có thể gây gổ thì chứng minh họ có thể khai thông, như vậy Đơn Triết Hạo cũng sẽ không tự nhốt mình một mình nữa.
"Thiến Nhi, Hạo lại bắt nạt con à?"
"Bà nội!" Vương Thiến Như nhìn thấy bà nội, vẻ mặt lập tức thay đổi, lập tức mỉm cười "Bà nội! Chào buổi sáng!"
"Tốt, chào buổi sáng. . . . . ." Bà nội lôi kéo Vương Thiến Như, cau mày nhìn quần áo xốc xếch, tóc tai ngổn ngang, khắp người đầy mùi rượu "Thiến Nhi, làm sao con lại biến thành bộ dạng này?"
Vương Thiến Như như cúi đầu nhìn mình, mới nhận ra cô thật sự rất nhếch nhác, vừa định nói chuyện, đã nhìn thấy cửa phòng Đơn Triết Hạo mở ra, nhìn thấy anh chỉ quấn khăn tắm, nửa người trên để trần, giọt nước theo ngực anh chảy xuống dưới xuyên qua vùng được che chắn bên dưới.
Không thể không nói, vóc người của Đơn Triết Hạo thật sự rất tốt, cơ bụng sáu múi cùng cơ ngực vô cùng săn chắc.
Cô nuốt một ngụm nước bọt "A!" Đỏ mặt xoay người, bụm má "Đơn Triết Hạo, đồ đàn ông không biết xấu hổ, tại sao lại trần truồng đi ra ngoài?"
Đơn Triết Hạo không hài lòng với biểu hiện của cô vô cùng, ánh mắt lạnh lẽo lườm cô, nghiêng người rời đi.
"Ha ha. . . . . ." Bà nội nhìn vẻ mặt của Vương Thiến Như, cười đến nghiêng trước ngửa sau "Không ngờ Thiến Nhi bình thường tùy tiện, cũng sẽ có lúc xấu hổ."
"Bà nội. . . . . ." Vương Thiến Như ngượng ngùng gọi, trong lòng mắng Đơn Triết hạo là đồ điên không biết bao nhiêu lần.
"Hay lắm. . . . . . Bà nội không cười con nữa. Con chưa trả lời, làm sao lại thành bộ dạng này?"
"Tối hôm qua, con uống rượu cùng Đơn Triết Hạo. Bà nội, bà biết không, anh ấy thua con." Vương Thiến Như ôm tay bà, kiêu ngạo khoe giống như chỉ cần có thể thắng Đơn Triết Hạo, cho dù chỉ là trò uống rượu, đều khiến cô vui vẻ vô cùng.
"Con uống rượu thắng?" Bà nội có chút khó tin, không trách được Đơn Triết Hạo lại thúi mặt, trong mắt anh thì mình chính là độc nhất vô nhị, tận trong xương cũng không chịu thua, chưa bao giờ bị thua bởi bất kỳ kẻ nào, thế mà lại bại bởi Vương Thiến Như, thật là buồn cười!
"Đúng vậy!" Vương Thiến Như xem thường nói.
Bà nội cười nhìn Vương Thiến Như "Thiến Nhi, con mau đi rửa mặt, sau đó xuống dùng cơm."
Vương Thiến Như cúi đầu: "Vâng."
Động tác ngốc nghếch này, lại chọc cho bà nội vui vẻ.
*****
Cụ Duệ Tường mở mắt, nhìn áo khoác trên người mình, liền mỉm cười vui vẻ.
Đứng dậy nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang dựa vào bên giường Giản Tử Hạo ngủ, vừa định đắp áo khoác cho cô, cô liền mở mắt "Em đã tỉnh?"
Giản Nhụy Ái mỉm cười một cái cười: "Chào buổi sáng!"
Tay cô vuốt trán Giản Tử Hạo, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể bình thường lại.
"Hết sốt rồi sao?" Cụ Duệ Tường nhẹ giọng hỏi, nhìn gương mặt khởi sắc của Giản Tử Hạo, không trắng bệch giống như đêm hôm qua, xem ra thuốc thật sự có tác dụng.
Tảng đá trong lòng Giản Nhụy Ái cũng rơi xuống, thở dài nói: "Đúng vậy , tốt hơn rất nhiều, thật là cám ơn trời đất."
"Vậy em đi nghỉ một chút đi, nơi này để anh trông là được rồi."
"Không cần, mới vừa rồi lim dim, hiện tại cũng sẽ không quá buồn ngủ. . . . . ."
"Ba, mẹ. . . . . ." Giản Tử Hạo hé mở mắt, giọng nói có chút suy yếu, vẻ mặt tái nhợt.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Tử Hạo muốn bò dậy "Hạo Hạo, không cần ngồi dậy, ngã bệnh thì phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Mẹ, con rất khó chịu, đầu giống như muốn nổ tung."
Giản Nhụy Ái ôm lấy Giản Tử Hạo, đau lòng, cậu ngã bệnh khiến cô vô cùng lo lắng, hận người nằm trên giường không phải là mình.
Trong hốc mắt đầy nước mắt, tay không tự giác nắm chặt "Hạo Hạo, con rốt cuộc đã tỉnh, làm cho mẹ sợ lắm rồi."
"Mẹ, tại sao mẹ lại khóc? Đừng khóc, đều là Hạo Hạo không tốt đã dọa mẹ sợ." Giản Tử Hạo rất săn sóc dùng tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái buông Giản Tử Hạo ra, cầm lấy khăn giấy Cụ Duệ Tường đưa tới, cũng không biết tại sao? Cô lại khóc đau thương như thế, có lẽ do tối hôm qua cô thật sự đã bị hù sợ.
"Không phải, Hạo Hạo rất tốt, là mẹ không đủ kiên cường, Hạo Hạo cám ơn con, cám ơn con không vứt bỏ mẹ, cám ơn con đã tỉnh lại." Nói xong, nước mắt lại lăn ra.
"Ba!" Giản Tử Hạo nghiêng đầu nhìn Cụ Duệ Tường "Ba nói nếu mẹ tiếp tục khóc nữa, có thể trở nên xấu xí hay không?"
Cụ Duệ Tường đưa tay vỗ nhè nhẹ đầu của Giản Tử Hạo, dịu dàng cười, thật ra thì anh cũng hiểu tâm tư của Giản Tử Hạo, chính là quan tâm Giản Nhụy Ái, nhỏ tuổi như vậy, vừa mới tỉnh lại mà còn biết an ủi người lớn.
Phần tâm tư này, anh đều cảm động.
"Đúng vậy! Hạo Hạo, nói rất đúng !"
Vẻ mặt Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn bọn họ, phản ứng kịp, cha con liên hiệp nhạo báng mình. Nhưng nhìn Giản Tử Hạo nhạo báng lại giống như an ủi, bất chợt Giản Nhụy Ái cảm giác mình thật không có tiền đồ, còn phải để con trai an ủi mình.
"Được rồi, Hạo Hạo, có đói bụng hay không, mẹ bưng đồ ăn tới cho con."
"Được, cám ơn mẹ!" Giản Tử Hạo dùng sức gật đầu một cái, xem ra thật sự đang đói bụng.
Cụ Duệ Tường uất ức nói: "Hạo Hạo, nhanh khỏe lại một chút, ba sẽ dẫn con đi ăn ngon , có được hay không?"
Đôi mắt Giản Tử Hạo sáng lên, cậu không hề có năng lực chống cự đối với đồ ăn, xem ra là di truyền từ Giản Nhụy Ái.
Trong mắt cậu nổi lên nghi hoặc "Có thật không?"
"Thật!"
Giản Tử Hạo vui vẻ nhảy dựng lên ôm lấy cổ Cụ Duệ Tường, lắc lắc cổ anh "Thật, cám ơn ba, hiện tại con đỡ hơn rồi, buổi tối muốn đi ăn bữa tiệc lớn, được không?"
"Buổi tối?" Cụ Duệ Tường có chút chần chờ, nhưng nhìn niềm mong mỏi trong mắt của Giản Tử Hạo, anh cũng không nỡ cắt đứt "Được rồi, ba đồng ý với con."
"Ba, vạn tuế!" Giản Tử Hạo vui vẻ nói.
Giản Nhụy Ái đi vào đã nhìn thấy Giản Tử Hạo chơi vui vẻ cùng Cụ Duệ Tường, ánh mắt hồ nghi nhìn bọn họ: "Đã xảy ra chuyện gì? Vui vẻ như vậy?"
"Mẹ, ba nói muốn dẫn chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn đó!"
"Không được." Giản Nhụy Ái dứt khoát, mới vừa ngã bệnh dậy làm sao có thể đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn gì chứ?
Hơn nữa chính vì thằng bé đi ra ngoài, xối quá nhiều tuyết mới có thể ngã bệnh, cũng không thể lại đi ra ngoài nữa.
Sắc mặt Giản Tử Hạo nhăn nhó, bĩu môi, không vui hỏi "Tại sao không được?"
"Hạo Hạo, thời tiết bên ngoài rất lạnh, con vẫn còn bị ốm, đi ra ngoài bị cảm lạnh thì làm thế nào? Ngoan ngoãn ở nhà đợi, mẹ làm món ăn ngon cho con."
"Không cần, con muốn đi ra ngoài, mẹ, mẹ đồng ý đi! Chúng ta chỉ là đi ăn cơm, hơn nữa nơi ăn cơm cũng có máy sưởi, cũng là từ trong nhà dời đến nhà một người khác mà thôi, mẹ, mẹ đồng ý chứ?"
Cụ Duệ Tường biết Giản Nhụy Ái không yên lòng với Giản Tử Hạo, nhưng anh cũng cảm thấy ra ngoài ăn cơm cũng không có gì là không ổn cả, Giản Nhụy Ái chỉ làm chuyện bé xé ra to.
"Tiểu Nhụy, ăn xong cơm chúng ta liền trở về."
Giản Nhụy Ái nhìn hai người đàn ông cầu xin, lòng cô cũng không phải là ác như vậy, không thể không thương lượng.
Có lúc cô cảm thấy mình thật sự đã thiếu bọn họ "Được!"
"Mẹ, vạn tuế!"
Ba người ở chung hòa thuận , tiếng cười lúc sáng sớm có vẻ cảm động lòng người như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
317 chương
55 chương
20 chương
3 chương