Cô vợ hung mãnh anh yêu em
Chương 55 : Tôi là ai?
Triệu Yên ngồi ở bên ngoài chờ, trong lòng thấp thỏm không yên. Nếu Ngạn Tuyết nhận ra cô ta chẳng phải công sức 5 năm nay của cô ta đều đổ sông đổ bể sao?
5 năm trước, Lục Bắc Thần rơi xuống vực. Triệu Yên biết chuyện đã nhanh tay hơn một chút. Khi tìm được hắn, khắp người đều là máu đã dần chuyển thành màu đen. Hơi thở thoi thóp chỉ còn một chút hơi tàn.
Triệu Yên nhân lúc Lục Bắc Thần đang trong tình trạng hôn mê liền đưa hắn rời khỏi thành phố S, ra nước ngoài điều trị. Thành phố A này cũng chính là nơi mà cô ta đã du học hơn 3 năm.
Hắn hôn mê suốt 1 năm trời, khi tỉnh lại thì đã hoàn toàn mất đi kí ức. Đây liệu có phải là cơ hội mà ông trời ban cho cô ta để giành lại hắn?!
Lục Bắc Thần điều dưỡng cơ thể 1 năm nữa, trong 1 năm này hắn dần chấp nhận việc mình không thể nào hồi phục. Dùng 3 năm để xây dựng một cuộc sống mới với kí ức hoàn toàn trống rỗng.
Để duy trì tình trạng "mất trí" của hắn Triệu Yên đã tốn không ít công sức. Cho hắn uống một loại thuốc giúp phục hồi trí nhớ nhưng thực chất lại khiến hắn không thể nào nhớ lại quá khứ được. Cả đời chỉ có thể ở bên cạnh cô ta với cái tên Âu Thần.
"Cạch! "
"Giang Tổng để tôi tiễn cô! "
Trạch Hiên khẽ nở một nụ cười xã giao nhìn Ngạn Tuyết. Phù! Buổi đàm phán hôm nay dù có xảy ra một vài chuyện kì quặc nhưng cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi. Thật làm hắn lo lắng chết được.
"Được, cảm ơn anh. "
Ngạn Tuyết trả lời Trạch Hiên nhưng mắt lại đảo qua Triệu Yên đang đứng chờ ở đó. Trong mắt cô khẽ lóe lên một tia dò xét nhưng rất nhanh đã rời đi, không để người khác kịp nhìn thấy.
Để tôi xem cô diễn được bao lâu, màn kịch này chỉ mới bắt đầu thôi !
Triệu Yên nhìn về hướng Ngạn Tuyết rời đi mới thở phào nhẹ nhõm. May mà cô ta không nhận ra mình.
"Thần! Lúc nãy... cô ấy có nói gì với anh không? "
Cô ta đẩy cửa phòng đi vào, trong lòng có hơi chột dạ, lo sợ nhìn Âu Thần. Nếu như Ngạn Tuyết nói gì với hắn thì cô ta... phải làm sao đây?
"Oh. Cô muốn cô ấy nói gì với tôi hả....vợ chưa cưới?! "
Âu Thần cao giọng kéo dài mấy chữ cuối, âm điệu còn pha chút cười cợt, chế giễu.
Khi hắn tỉnh lại người phụ nữ này nói hắn bị tai nạn giao thông, cô ta là vợ sắp cưới của hắn, hắn cũng chỉ có một người thân là cô ta.
Nhưng từ sâu thẳm trong trái tim hắn biết hắn không hề có cảm giác gì với cô ta. Hay là vì hắn mất đi kí ức nên mới có cảm giác này? Mọi sự thật về hắn cũng có Triệu Yên cô mới biết được.
"Không... không có gì! "
Triệu Yên quay mặt đi hướng khác, né tránh ánh mắt của hắn. Cô ta không cần biết Ngạn Tuyết đã nói gì với hắn. Dù sao, hắn cũng chỉ là của một mình Triệu Yên cô, ai cũng không được cướp.
"Triệu Yên. Rốt cuộc tôi là ai? "
Âu Thần bỗng nghiêm giọng, chất vấn cô ta.
"Anh.... anh nói gì vậy. Anh đương nhiên là Âu Thần là chồng sắp cưới của em. "
"Ha... vậy chiếc nhẫn này là cô tặng tôi khi đính hôn? "
Hắn vừa nói, vừa giơ ra một chiếc nhẫn được đặt cẩn thận trong hộp thủy tinh. Bề mặt rất ít hoa văn, gồm ba chữ số "520"
"Đúng...đúng vậy. Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? "
Triệu Yên run run nói, lúc này ả không thể để lộ ra sơ hở gì được.
Đầu của hắn bỗng nhiên đau nhói, chiếc nhẫn này dường như liên quan đến quá khứ của hắn. Mỗi lần hắn nhìn thấy nó, cố gắng nhớ dù chỉ một chút thì đầu lại đau dữ dội.
"Thần? Anh đừng cố gắng nhớ lại nữa. Nào uống thuốc đi, cho dù anh không nhớ ra em cũng không sao. Em không hề trách anh. "
Triệu Yên vừa nói, vừa từ trong ngăn kéo bàn làm việc của hắn lấy ra một lọ thuốc màu trắng.
"Được rồi, cô ra ngoài trước đi, một lát tôi sẽ uống. "
Âu Thần xoa xoa đầu, lúc này hắn thực sự rất mệt mỏi, chỉ muốn ở một mình.
"Nhưng.... "
"Cút! "
Hắn tức giận quát lên một tiếng. Người phụ nữ này không thể nào là người mà hắn yêu được.
Triệu Yên bị hắn dọa một trận đến nỗi ngây người. Đây là lần đầu tiên khi tỉnh lại mà hắn giận dữ với cô ta như vậy. Đôi mắt to tròn bỗng chốc ngập tràn nước mắt.
"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em yêu anh thì có gì là sai? Được anh muốn biết, em sẽ nói cho anh biết... "
"...Anh và Lục Bắc Thần vốn dĩ là anh em sinh đôi nhưng Lục gia quy định chỉ có một người thừa kế, nên đã sớm vứt bỏ anh rồi. Giờ Lục Bắc Thần đã mất, Giang Ngạn Tuyết chính là chị dâu của anh. Cô ta đến tìm anh chỉ là muốn quyến rũ anh, thay thế cho chồng cô ta thôi..."
"...Em mới chính là người mà anh yêu sâu đậm. "
Triệu Yên lồng lộn như một con thú dữ. Nước mắt chảy đầm đìa trên mặt. Tại sao ngay cả khi đã quên tất cả, hắn vẫn chỉ quan tâm đến một mình Giang Ngạn Tuyết? Nếu ả đã không có được Lục Bắc Thần, thì cô ta cũng đừng hòng có được.
"Tôi bảo cô Cút đi. "
Âu Thần tức giận hất tung tài liệu trên bàn làm việc. Triệu Yên bị hắn dọa cho hoảng sợ, liền bỏ ra ngoài.
Âu Thần cả người bàng hoàng, sự thật là như vậy sao? Ha... thì ra hắn lại có quá khứ như vậy. Hắn nhìn số thuốc ở trên bàn, càng nhìn càng không thuận mắt, liền vứt tất cả vào sọt rác.
.....
"A Yên cô sao vậy? Không phải là nói sẽ ăn trưa với Âu Thần sao? "
Trạch Hiên đang đi lên thì vừa vẹn gặp ả đang khóc tức tưởi chạy xuống liền hốt hoảng.
"Tôi không sao. Tôi về trước đây. "
"Ơ... Khoan đã. "
Trạch Hiên khó hiểu nhìn bóng người xa xa ở cửa ra vào. Lại cãi nhau à??
"Âu Thần có phải anh lại ăn hiếp người ta không? Tôi vừa thấy A Yên khóc lóc chạy ra..."
"...Tôi nói con người anh, có thể dịu dàng một chút không? Không nhớ cũng không sao cả, biết là trước đây anh yêu cô ấy là được rồi. Cưới mau tôi còn uống rượu mừng của hai người. "
Trạch Hiên vẫn thao thao bất tuyệt lãi nhãi bên tai Âu Thần. Hận rằng không thể đem hắn ra giáo huấn một trận.
"Tôi nói rồi, ngày nào tôi chưa lấy lại kí ức thì sẽ chẳng có cái đám cưới nào diễn ra cả. "
Âu Thần dường như đã lấy lại bình tĩnh sau việc vừa rồi. Nếu thật sự như vậy hắn sẽ không tha cho Lục gia, cả Giang Ngạn Tuyết. Còn nếu Triệu Yên nói dối hắn sẽ không để cho cô ta được yên ổn.
"Anh... Dù gì người ta cũng là con gái, đã đợi anh 5 năm rồi, hết cả thanh xuân rồi. Lỡ như cả đời này anh cũng không thể nhớ lại thì sao? Lẽ nào cứ sống như vậy à? "
"Đúng vậy! "
Âu Thần một lời kiên định, làm cho người đối diện tức giận đến tím tái cả mặt.
"Anh... Được, anh muốn sao thì cứ làm vậy. Tôi không nói nữa. "
Trạch Hiên đuối lí, đành bất mãn nhìn hắn. Dù anh ta có nói bao nhiêu đi nữa thì cái con người không nói đạo lí này vẫn như vậy. Nói nữa chỉ tổ mệt hơi "..."
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
501 chương
114 chương
64 chương
700 chương
240 chương
326 chương
12 chương
35 chương