Cô vợ hung mãnh anh yêu em
Chương 49 : Mất tích (2)
Tập đoàn Lăng Phong
"Lục tổng, dự án sắp tới giữa Lăng Phong và Ngự Đằng anh thấy sao? Nếu có yêu cầu gì khác, tôi sẽ cho người lập tức sửa chữa. "
Diệp Lạc Huân ngồi trên sofa, tay nhâm nhi tách trà nóng hổi. Kể từ ngày hắn quyết định từ bỏ Ngạn Tuyết, mối quan hệ giữa hắn và Lục Bắc Thần cũng tốt hơn, hừm... có thể coi là bạn đi.
"Rất tốt. "
Lục Bắc Thần ngồi ở bàn làm việc, mắt dán vào tập hồ sơ trước mặt.
"Rầm !"
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Tần Minh hớt hải chạy vào, không chú ý đến ở đây còn có người khác.
"Lão đại, Thiếu phu nhân cô ấy... mất tích rồi. "
"Cái gì? "
Cả Lục Bắc Thần và Diệp Lạc Huân đều la lên cùng một lúc. Bọn họ không nghe nhầm chứ? Một người đang yên đang lành sao lại đột nhiên mất tích.
"Đám vệ sĩ được phái đi bảo vệ cô ấy nói rằng Thiếu phu nhân muốn đi vệ sinh. Sau đó một lúc, thì không thấy trở ra nữa. Đã lục soát cả khu thương mại cũng không tìm được. "
Giọng Tần Minh vẫn đều đều vang lên, giọng nói không tránh phần gấp gáp.
"Chết tiệt! Người mất tích chưa được 24h cảnh sát sẽ không điều động người tìm kiếm..."
Lục Bắc Thần tức giận chửi thề một tiếng, hắn lúc này thực sự rất sợ hãi, nếu như cô có việc gì...bảo hắn làm sao sống tiếp đây.
"Có phải cô ấy có việc gì gấp mới không kịp thông báo lại không? "
Diệp Lạc Huân cũng lo lắng không kém gì hắn. Nhưng trong trường hợp này, có lẽ anh là người giữ được bình tĩnh nhất.
"Đây không phải phong cách làm việc của cô ấy. Dù gấp gáp cỡ nào cô ấy cũng sẽ thông báo với tôi một tiếng. "
Lục Bắc Thần lấy tay đấm mạnh vào tường bên cạnh, đến mức bàn tay tím tái cả lên.
Hắn như sực nhớ ra đều gì, vội ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính ra, tay múa trên bàn phím.
"Có một lần cô ấy nghịch máy tính, vô tình tìm ra một đường truyền tín hiệu rất mạnh mẽ, dù ở địa hình như thế nào đều sẽ kết nối được. Chỉ cần cô ấy phát tín hiệu, có lẽ chúng ta sẽ biết được cô ấy đang ở đâu. "
.....
Ngạn Tuyết từ từ mở mắt ra, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt. Chết tiệt, đứa nào dám đánh thuốc mê bà, bà mà biết sẽ đập chết tổ tông 18 đời nhà nó.
"Ai da, đau quá. "
Ngạn Tuyết khẽ la lên một tiếng, lúc này mới đưa mắt quan sát xung quanh. Đây giường như là một căn nhà bị bỏ hoang, mạng nhện đã đóng đầy vách.
Cô không bị trói, chỉ bị nhốt ở đây. Không biết kẻ bệnh hoạn nào lại thích chơi trò bắt cóc này với cô.
Ngạn Tuyết khẽ sờ lên tai của mình. Một công tắc nhỏ được lắp đặt rất tỉ mỉ ở mặt sau của bông tai, nếu không cẩn thận rất khó có thể phát hiện.
"Bíp !"
Cô nhấn nút kích hoạt công tắc, truyền tín hiệu đi. Nếu không phải cô may mắn tìm được đường truyền này, sợ là hôm nay thảm rồi. Đúng là, phòng bệnh hơn chữa bệnh.
"Cạnh! "
Cửa phòng bị đẩy ra. Một thân ảnh trông khá nhếch nhác từ từ tiếng vào. Nếu không nhìn kĩ, cô rất khó có thể nhận ra, đây lại là người quen.
.....
"Lão đại, có tín hiệu rồi. Là ở sườn núi phía Tây của ngoại ô thành phố. "
Tiếng Tần Minh vui mừng vang lên, như đánh tan bầu không khí ngột ngạt vừa nãy.
"Cậu đem theo vài người nữa, cùng tôi đến đó. "
Lục Bắc Thần vơ vội cái áo khoát bên cạnh, gấp gáp căn dặn Tần Minh.
"Tôi đi với anh. "
Diệp Lạc Huân cũng lo lắng không kém, đập vào vai Lục Bắc Thần.
Dù anh ta và Ngạn Tuyết đã không còn được như trước, nhưng Diệp Lạc Huân đã xem cô như là em gái của mình. Làm gì có chuyện, em gái gặp nguy hiểm mà anh trai lại không có mặt được chứ.
"Được. "
.....
"Giang Ngạn Tuyết, cô...cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Sao hả? Mùi vị này có dễ chịu không? "
"Thiệu Cẩn Y cô rốt cuộc muốn làm gì bà đây hả?" rảnh rỗi lại muốn bắt cô để trả thù sao? Ngu xuẩn.
"Muốn làm gì sao? Tôi muốn cô chết đi. Tại sao cô lại luôn may mắn như vậy, cái gì cũng đều thuộc về cô, tại sao? "
Thiệu Cẩn Y như một con thú hoang, lồng lộn gào thét.
"Tôi không can tâm. Tôi không có được hạnh phúc thì cô cũng hòng có được. Tôi sẽ giết chết cô, như vậy mới trút được nỗi hận trong lòng tôi. "
Ả nói xong liền cầm một con dao lao về phía Ngạn Tuyết. Cô may mắn, lách người ra thoát được một dao, tay áo đã bị cứa đứa, máu từ đó đã từ từ loang ra, nhuộm đỏ cánh tay áo.
Thiệu Cẩn Y đâm bị hụt cả người đổ nhào về phía trước. Hành động vừa rồi của cô như chọc điên ả, cơn tức giận bộc phát đến đỉnh điểm. Lại một lần nữa lao về phía cô.
Ngạn Tuyết đã dần thấm mệt, cơ thể cô hiện giờ đều không thuận tiện cho việc hoạt động mạnh. Nhưng cô không thể chết được, cô phải sống vì con của cô... vì hắn.
"Rầm !"
Ngay khi Ngạn Tuyết tưởng chừng như mình sắp kiệt sức, không thể giằng co với con mụ điên này được nữa, chỉ có thể ngồi chờ chết. Thì cửa phòng bị một lực va đập vào bật mạnh ra.
Hai người đàn ông, nhanh chóng lao vào trong. Một thân ảnh quen thuộc trong đó, bỗng hét lớn lên.
"Mau buông cô ấy ra. "
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
501 chương
114 chương
64 chương
700 chương
240 chương
326 chương
12 chương
35 chương