Cô vợ hung mãnh anh yêu em

Chương 38 : Triệu yên

Tần Minh từ thang máy bước ra đã nhìn thấy Ngạn Tuyết sắp bị người ta lôi đi, liền chạy vội về chỗ cô. "Thư kí Tần. Là cô ta tự ý xông vào, tôi sẽ cho người đem cô ta ra ngoài ngay... " nói xong Trần Mạn Lệ lại quay sang đám vệ sĩ tiếp tục quát tháo "Còn ngơ ra đó làm gì. Mau lôi cô ta ra ngoài. " Trần Mạn Lệ biết Tần Minh là thư kí thân cận của Tổng giám đốc nên có chút lo sợ. Vội đuổi cô ra ngoài. "Ai bảo các người lôi cô ấy ra ngoài. " Tần Minh đen mặt, trừng mắt nhìn mấy người đó, trong lòng không khỏi cảm thán. Hắn còn chưa muốn mất chức đâu, đến vợ của lão đại cũng dám lôi ra ngoài cô chán sống rồi à! "Thiếu phu nhân, cô đến tìm lão đại à? Để tôi đưa cô đi. " Trương Mạn Lệ lúc này mới sững người ra, lửa giận trong lòng lại tăng lên. Cô vậy mà lại là vị Thiếu phu nhân đó của Lục gia sao? Một người như vậy thật không xứng. Tiểu Nhiên bên này không khỏi mừng thầm. Thảo nào cô nhìn vị tiểu thư này lại quen đến vậy, thì ra đã nhìn thấy trên tin tức. May mà cô không có đắc tội với cô ấy. Ngạn Tuyết khẽ gật đầu một cái. Khuôn mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, trước khi đi còn chỉ vào Trương Mạn Lệ và Tiểu Nhiên "Đuổi việc. Thăng chức. " Trương Mạn Lệ không khỏi giật mình cô ta vậy mà dám đuổi việc ả. Dù trong lòng tức giận nhưng ả vẫn mạnh miệng. "Thiếu phu nhân, tôi ... tôi đã làm việc ở đây 5 năm rồi, cô không thể nào đuổi tôi được. " Ngạn Tuyết khẽ nhếch môi, nở một nụ cười khinh bỉ "Với cái nhân phẩm đó của cô? Ở lại đây... xứng sao? " Nói xong cô liền quay bước đi theo Tần Minh vào thang máy, chỉ nghe thấy Trương Mạn Lệ gào thét ở phía sau. "Cô dám đuổi việc tôi, cô sẽ không được sống yên với tôi đâu. " Mấy người vệ sĩ lúc nãy còn đứng ngơ ra, không khỏi vỗ ngực mấy cái. May mà mấy người đó vẫn chưa kịp lôi cô ra ngoài, nếu không kết cục sẽ rất thảm. Tiểu Nhiên đột nhiên được thăng chức thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm ơn cô rối rít nhưng... người ta đã đi xa rồi. ..... "Thần! Em hối hận rồi. Sau khi rời đi một khoảng thời gian lâu như vậy, em mới biết... em không thể nào sống thiếu anh. " Triệu Yên nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng chua sót, nước mắt chực rơi xuống, điềm đạm nhìn Lục Bắc Thần. "Xin lỗi. Triệu tiểu thư, hình như cô đến nhầm chỗ. Tôi là người đã có gia đình, xin cô về cho. " Lục Bắc Thần mặt không đổi sắc, bình tĩnh thốt ra một câu, quay người về phía cửa sổ. Hắn không ngờ cô đã trở về, người mà trước đây hắn đã mong mỏi rất lâu. Nhưng đã không còn quan trọng nữa. Hắn... đã tìm được người mà mình muốn bảo vệ... cả đời này.