Cô vợ hung mãnh anh yêu em
Chương 12 : Vợ! tửu lượng em thật tốt
"Hừm... Vẫn có chút nóng. " Ngạn Tuyết nói xong đem cả con hàu chấm với mù tạt xanh cay xè.
"Không tệ... xem ra anh cũng khá được việc. " cô gật gật đầu, nhìn về phía Lục Bắc Thần.
Thật ra, món hàu này rất ngon. Vị béo ngậy của hàu và phô mai, vị cay của mù tạt và mùi chua chua của chanh. Tất cả hòa quyện làm một. Rất tuyệt.
Đưa lên miệng mà húp một lần, vị tươi mát, thanh dịu truyền đi khắp cơ thể, sảng khoái vô cùng.
Lần đầu hắn nướng đã ngon như vậy, nếu cô thật sự khen hắn, không chừng hắn sẽ phổng mũi lên mất.
Lục Bắc Thần nhìn biểu cảm của cô, thoáng cái đã hết nữa đĩa hàu, khóe môi giật giật.
Khen hắn một câu cô sẽ chết chắc "..." Lại còn ăn đến mức không một chút hình tượng nào như vậy.
Nghĩ nghĩ Lục Bắc Thần bèn lấy khen lau khóe miệng cho cô.
"Cảm... cảm ơn. " Ngạn Tuyết mặt không biểu tình nhưng vành tai đã ửng đỏ
"Uống chút rượu không? " Lục Bắc Thần huơ huơ chai rượu vang trắng trước mặt cô.
"Đừng có mà say trước thì nhục lắm. " Ngạn Tuyết khẽ nhếch môi nở nụ cười hoàn mỹ.
"..." Lục Bắc Thần. Thử xem, liền biết.
Rượu này của hắn là loại rượu vang mạnh. Với một cô gái như cô có thể uống được bao nhiêu chứ. Mạnh miệng thật.
_Một tiếng sau_
"Hức! Vợ à, em còn chưa say nữa à? " Lục Bắc Thần nói bằng giọng ngà ngà, hắn say rồi "..."
"Chưa. "
"Cmn. Rượu này là đồ giả à, sao em là phụ nữ lại uống như nước lã vậy chứ. " Lục Bắc Thần vẻ mặt nghi hoặc, nhìn chai rượu lúc này đã cạn sạch.
"Đấy là rượu thật, còn là loại mạnh. " Ngạn Tuyết thờ ơ đáp lại.
"Vợ à! Em trâu thật đấy. " nói xong hắn liền gục mặt xuống bàn.
"Nhiêu đây có là gì, còn không đủ tráng miệng. Rượu nặng hơn thế tôi còn uống được nữa là. "
Đúng vậy.Thật ra trước đây cô không uống được nhiều rượu như vậy.
Từ lúc chia tay Diệp Lạc Huân, cô ngày đêm chỉ biết mượn rượu giải sầu. Tửu lượng cũng vì vậy mà tăng lên không ít.
Lục Bắc Thần say bí tỉ nằm bò ra bàn, Ngạn Tuyết ngán ngẩm đành phải nhờ người đưa hắn về khách sạn.
Cái con người này, cứ tưởng tửu lượng cao lắm, ai ngờ đâu..một chai đã nằm lăn ra bàn.
"Giang Ngạn Tuyết" Lục Bắc Thần mơ mơ hồ hồ gọi tên cô.
"Em cứ đợi đấy cho tôi. "
Ngạn Tuyết nghe xong câu này thì mi tâm khẽ giật, bất giác nhíu mày lại.
Hắn vậy mà trong mơ cũng muốn xử lí cô sao "..." xem cô có dám đánh chết hắn không.
Nghĩ xong cô liền đá hắn lăn xịch vào bên trong giường. Cũng may là cái giường khá rộng, không thì hắn đã đo đất nãy giờ rồi.
Lúc nãy cô uống không ít nên đầu vẫn có chút đau. Một mạch liền đi ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
501 chương
114 chương
64 chương
700 chương
240 chương
326 chương
12 chương
35 chương