Không! Nó là không thể nào, chắc chắn như vậy! Tòa nhà căn hộ không thể đơn giản biến mất được.
Nhưng nó có.
Lizzie chớp mắt và nhìn lại lần nữa, hy vọng một cách tuyệt vọng nàng sẽ thấy mọi thứ_ hay tốt hơn là không thấy chúng_ nhưng nó vẫn không ích gì. Nó vẫn không có ở đó.
Căn hộ đã biến mất hoàn toàn.
Nơi mà nàng đã mong đợi sẽ thấy tòa nhà hình chữ nhật thân quen giờ chỉ còn nền đất phẳng lởm chởm, thành sẹo bởi những vết xe của những chiếc xe ủi máy dùng để ủi những tòa nhà nặng nề.
Nó thật là chuyến đi dài và không thỏa mái, trong một chiếc taxi chở đầy nhóc bởi một tài xế Hy Lạp người mà dường như cong xuống để chứng minh bản lĩnh nam nhi của hắn đằng sau tay lái, sau một chuyến bay thiếu thỏa mái tương tự của một hãng máy bay giá rẻ.
Họ cuối cùng cũng thoát khỏi đường cao tốc chính để chạy dọc theo một con đường chưa làm xong, hẹp, bụi bặm và nhiều vết lún mà keó dài xuống đầu mút của bán đảo và những tòa căn hộ. Trong khoảng thời gian người tài xế xóc nảy và lạng lách từ bên này sang bên kia, Lizzie đã ngoéo chặt người kháng cự lại chuyển động không thỏa mái đó, chú ý khi họ vượt qua con đường rằng nó chia nhánh ở đâu và năm ngoái nơi nào có những cuộn dây thép có gai nhọn chặn lại lối đi vào, bởi giờ đây không thể nhìn ra những cái cổng có móc khóa được làm bằng sắt nữa.
Người tài xế taxi đã bỏ nàng xuống khi những vết lún của con đường đã trở nên quá tệ đến nỗi hắn ta từ chối đi xa hơn. Nàng đã năn nỉ hắn cho nàng một cái giá trước khi họ rời khỏi sân bay, vì biết nàng phải dành ít tiền lẻ thế nào, và trước khi nàng trao nó cho hắn nàng đã lấy một tấm cạc với số điện thoại ghi trên đó của hắn, vì thế nàng có thể gọi cho một chiếc taxi để đưa nàng đến thành phố gặp Ilinos Manos sau khi nàng đã yên vị cho mình trong một căn hộ và liên lạc với anh ta.
Lizzie nhìn chằm chằm vào cái nền đất lồi lõm nơi tòa nhà đã được dựng ở đó, và sau đó ngẩng đầu, quay sang để nhìn qua mũi đất, nơi những đám cỏ mọc lởm chởm thưa thớt giao với màu xám xịt của biển Aegean mùa đông. Cơn gió trong lành lồng lộng thổi vào từ ngoài biển có vị mặn của muối_ hay là muối từ nước mắt khốn khổ của nàng vì sốc và không thể tin được?
Mọi chuyện đang diễn ra thế quái gì vậy? Basil đã khoác lác với nàng rằng 20% trao cho nàng quyền có hai căn hộ, mỗi cái đáng giá 200 ngàn euro. Lizzie hẳn đã cho rằng giá trị chỉ gần tới 100 ngàn thôi, nhưng nó vẫn có nghĩa rằng bất kể chúng có đáng giá bao nhiêu đi nữa thì cũng đã biến mất_ cùng với tòa nhà. Đó là tiền mà nàng không có thể có khả năng làm mất.
Nang sẽ phải làm thế quái quỷ gì đây? Nàng chỉ có dưới 50 euro trong ví, không có nơi nào để ở, không có phương tiện đi lại trực tiếp nào để đưa nàng vào lại thành phố, không có căn hộ_ không gì cả. Ngoại trừ, đương nhiên, cái lá thư hàm ý đe dọa nàng đã nhận. Nàng vẫn giữ nó để thỏa thuận_ và người đàn ông mà đã viết lời đe dọa ấy.
Để nói rằng Ilios Manos đang không có tâm trạng tốt là đã nói giảm nhẹ đi rất nhiều, và, như Jớt, vua của các vị thần, Ilios có thể tạo cho bầu không khí quanh chàng sôi sục với sự đe dọa cho những hậu quả khốc liệt sẽ đến khi cơn giận của chàng sôi lên. Như nó hiện giờ.
Nguyên nhân của cơn giận hiện giờ của chàng là anh họ Tino của chàng. Bỏ ngang sự nổ lực chiếm đoạt lấy tiền bạc của Ilios thông qua việc sử dụng trái pháp luật đất của ông nội họ, hắn giờ đây chuyển sự chú ý của mình vào việc đe dọa nhằm thách thức quyền thừa kế của Ilios. Hắn đã tuyên bố rằng có sự ngấm ngầm trong cách nói của ông nội họ là Ilios phải kết hôn, bởi vì tài sản phải được kế thừa xuống trong gia đình, con trai cho cháu trai. Đương nhiên là Ilios biết điều này_ cũng như chàng biết rằng cuối cùng chàng phải đưa ra một người thừa kế nam.
Ilios đã liều gạt đi sự đe dọa của Tino, nhưng với sự giận dữ của chàng những luật sư vẫn cảnh báo rằng nó có thể tốt hơn nên tránh một trận chiến có khả năng kéo dài và tốn kém về pháp lí và chỉ cần đơn giản cho Tino số tiền hắn muốn.
Nhượng bộ sự tống tiền của Tino ư? Không bao giờ. Miệng Ilinos nghiến chặt với sự cay đắng và kiêu hãnh.
Trong đầu chàng chàng có thể nghe giọng nói của luật sư chàng, nói với vẻ như xin lỗi, “Àm trong trường hợp này, thì có lẽ ngài nên nghĩ về việc tìm cho mình một người vợ”
“Tại sao, khi Tino không có bất kì thứ gì xứng đáng với điều đó?” Ilios đã hỏi gặng một cách hung dữ.
“Bởi vì anh họ ngài không có gì để mất và ngài thì có một tài sản rất lớn. Tiền bạc và thời gian của ngài có thể chấm dứt khi bị trói chặt trong nhiều năm với một trận chiến pháp lí phức tạp”
Một trận chiến mà ngay lập tức hứa hẹn xảy ra và chàng sẽ không thể rút lui đến khi và trừ khi hắn ta thắng, Ilios biết rõ điều đó.
Luật sư của chàng đã đề nghị chàng dành chút thời gian xem xét lại vấn đề, có lẽ hy vọng rằng Ilios biết chàng nên nhượng bộ và đưa Tino 1 triệu euro mà hắn muốn_ một số tiền nhỏ đối với người đàn ông mà, suy cho cùng, là một tỉ phú. Nhưng đó không phải mấu chốt vấn đề. Mấu chốt là ở chỗ Tino nghĩ rằng hắn có thể lấy nhiều hơn cho hắn bằng cách đơn giản cho tay vào túi chàng lấy tiền mà hắn không kiếm ra được. Không có cách nào mà Ilios cho phép làm thế.
Chàng đang cố gắng để thoát ra cơn thịnh nộ mà chàng đang cảm thấy vào lúc đó những nhánh cây đổ xuống từ một cây ôliu già và hư mọt và ngay khi đó chàng nhìn thấy một chiếc taxi trờ xuống đường đến mũi đất, ngừng lại để cho hành khách của nó bước ra trước khi quay nhìn quanh quất và đi trở lại con đường đã vừa đến.
Lúc này, vẫn còn đội cái mũ bảo hộ đã cũ in logo của công ty xây dựng Manos chàng mới đội vào để bảo vệ, cánh tay chàng để trần trong cái áo thun tay ngắn màu trắng, hai ống quần jean nhét vào trong đôi ủng lao động, chàng bước đi ra khỏi hàng cây và ngắm nhìn khi Lizzie nhìn ra biển, tay chàng khoanh chéo trước ngực.
Lizzie quay lại tiến đến miếng đất bằng nơi mà khu căn hộ đã từng ở đó, cú chóang giữ cho nàng bất động khi nàng thấy người đàn ông đang đứng trên đó, ngắm nhìn nàng.
“Cô đang xâm phạm. Đây là đất tư nhân.”
Chàng nói tiếng Anh! Nhưng những lời chàng nói thì thù địch và giận dữ, thách thức Lizzie nhấn mạnh lại với một sự căm ghét không kém, “Đất tư nhân này có một phần thuộc về tôi”
Nó không hoàn toàn đúng, đương nhiên, nhưng là một đối tác hùn hạp trong tòa căn hộ nàng phải chắc chắn là chủ sở hữu một phần trăm của mảnh đất mà nó được xây trên đó chứ? Lizzie không biết chính xác quan điểm của luật đất đai Hy Lạp, nhưng có vài điều về thái độ đối với nàng của người đàn ông đứng trước mặt nàng và thách thức nàng như thế đã làm nàng cảm thấy nàng cần phải xác định quyền và bản thân nàng. Tuy nhiên, nó đơn giản là nàng đã làm điều sai. Người đàn ông bỏ khoanh tay, làm lộ ra đường nét cơ bắp cứng chắc của phần thân trên bên dưới cái áo thun ngắn tay bị bôi bẩn nhét vào trong cái quần jean đeo dây trễ quấn quanh hông anh ta, và sải bước đến chỗ nàng.
“Đất Manos có thể không bao giờ thuộc về bất kì ai khác hơn là một người Manos”
Chàng đã giận dữ hoang dại. Độ rắn của ánh mắt từ đôi mắt đại bàng vàng được viền với hàng lông mi đen dày chĩa vào nàng như là một con mồi không có sự bảo vệ.
Lizzie lùi lại tránh xa chàng trong hoảng hốt, và bị lạc bước nàng sẩy chân suýt ngã vào đống cỏ lởm chởm.
Khi nàng sắp bắt đầu ngã người đàn ông đã vươn tới nàng, những ngón tay cứng chắc mấu vào cái tay áo khoác đang mặc của nàng khi nàng được kéo mạnh thẳng trở lên thì những ngón tay của anh ta vẫn giữ trên người nàng. Ánh mắt vàng lục soát nàng với một sự táo bạo mạnh mẽ như muốn nuốt sống nàng làm nàng tức điên lên. Anh ta nhìn nàng như thể… như thể anh ta thực sự là một vị thần Hy Lạp, với quyền và sức mạnh lấy đi và sử dụng thân xác của những người phụ nữ người trần dễ bị tổn thương cho việc thỏa mãn nhục dục của anh ta và bất cứ khi nào anh ta muốn. Tình dục với một người đàn ông như thế này sẽ là nguy hiểm cho người phụ nữ nào mà bị quyến rũ vào sự liều lĩnh bản thân mình trong cái ôm ghì của anh ta. Anh ta sẽ nhận mà không cho, hay anh ta sẽ nô dịch người phụ nữ ngốc nghếch nào mà nghĩ rằng cô ta có thể làm cho anh muốn cô ta bởi vì mê mẩn cô ta với sự ham muốn nhục dục của anh ta và bỏ cô ta bị giam giữ trong nó trong khi anh ta không chút động lòng? Cái miệng đó, với cái môi dưới đầy đặn của nó, mời gọi rằng anh sở hữu một thú vui xác thịt tàn nhẫn mà thích hợp với tính cách của anh đối với nàng.
Lizzie run rẩy, bị choáng bởi cái ham muốn nhục dục không thích hợp và không bình thường trong suy nghĩ của nàng. Nàng cố gắng tập trung vào những thứ thực tế.
Không biết làm sao khi chàng di chuyển chàng cũng tìm ra thời gian hất ra sau cái nón bảo hộ cứng chàng đang đội, để cho lúc này nàng có thể thấy được mái tóc đen dày của chàng. Nàng cao 5 fút 6 (khoảng 1,68cm). Chàng thì cao hơn nhiều_ ừ hơn 6 fút (khoảng 1,83cm)_ và đương nhiên là hùng mạnh hơn nhiều so với nàng. Lizzie có thể thấy rằng nỗ lực giữ nàng khó mà tăng lên cái u bắp tay trên cánh tay mạnh mẽ của chàng, nhưng điều đó không ngăn nàng khỏi việc cố gắng thoát ra khỏi chàng.
Chàng ngăn nàng lại dễ dàng với vẻ khinh thường, kéo nàng lại sát chàng hơn. Chàng có mùi của đất, và lao động vất vả, và của một người đàn ông. Từ nơi nào đó sâu thẳm bên dưới, trong cái vị trí nơi nàng cất giữ những kí ức đặc biệt, nàng có một hình ảnh trong tâm trí đột ngột của việc được giữ trong cánh tay của cha nàng trong khu vườn tại ngôi nhà đáng yêu của cha mẹ nàng ở Cheshire, cười vang thích thú khi nàng nhìn xuống từ độ cao đó nhìn đến nơi mẹ nàng đang quỳ bên cạnh hai em gái của nàng. Đó là những năm tháng tuyệt dịu_ những năm khi nàng còn cảm thấy an toàn và được bảo vệ và yêu thương.
Nhưng người đàn ông này không phải cha nàng. Với người đàn ông này ở đây sẽ là không an toàn, không được bảo vệ, và dĩ nhiên là không yêu.
Yêu? Nàng đã quá gần với cái áo thun tay ngắn dính bẩn đến nỗi nàng có thể thấy được bóng tối mờ của lông trên người chàng xuyên qua nó. Nàng có thể gần như cảm thấy áp lực của sự thù địch của chàng hướng về nàng. Và nàng cảm thấy sự căm ghét tương tự thế đối với chàng. Đó là lí do tại sao tim nàng đập mạnh trong lồng ngực và tại sao cảm giác của nàng dội lại từ sự nhận thức xúc cảm mãnh liệt của chàng rằng sự gần gũi của chàng đang ép lên nàng.
Đó là loại nhận thức gì? Nhận thức được chàng như một người đàn ông ư? Nhận thức được nam tính mạnh mẽ của chàng ư? Nhận thức được ham muốn thể xác của chàng? Nhận thức rằng bên trong nàng có gì đó chậm phủ nhận, gì đó khao khát quyền thể hiện nó ra, là đẩy mạnh chống lại những rào cản mà nàng đã dựng lên để ngăn cản nó. Bởi vì người đàn ông này sao?
Không, đương nhiên là không. Đó là không thể được. Tim nàng đang dện thình thịch thậm chí còn điên cuồng hơn, bơm đầy chất adrenalin kích động sự phủ nhận xuyên qua mạch máu của nàng. Tại sao nàng lại phản ứng như thế này với chàng? Nàng không có chút hứng thú nào với sự ham muốn của chàng. Nàng phải không được có bất cứ hứng thú nào với ham muốn của chàng. Nàng phải không muốn ở với chàng ngay đây trong cánh tay chàng.
Sự hoảng hốt này được gây ra bởi những cảm giác của chính Lizzie làm nàng đòi hỏi dữ dội, “Hãy tránh khỏi tôi ra”
Ilios không quen với đòi hỏi được thả cho tự do của phụ nữ khi chàng đang giữ họ_ hoàn toàn đối nghịch. Thông thường những phụ nữ_ đặc biệt phụ nữ như chàng biết này là phụ nữ ích kỉ, nông cạn, tự tư tự lợi mà không quan tâm gì đến người khác_ quá nhiệt tình đem bản thân dụ dỗ chàng vào những tình huống thân mật xác thịt. Điều đó, đương nhiên là lí do tại sao chàng cảm thấy quá miễn cưỡng để thả nàng ra.
Khi nàng đẩy lại chàng thì chuyển động của cơ thể nàng làm thoát ra mùi hương thật nhẹ nhàng và thanh nhã. Sâu tận trong tâm khảm chàng có gì đó thúc đẩy dựa trên bản năng và không bình thường làm nóng chảy ra. Khao khát ư? Vì người phụ nữ này sao? Không thể nào. Chàng buông nàng ra đột ngột, lùi bước lại khỏi nàng.
“Anh là ai?” Lizzie run rẩy hỏi, cố gắng lấy thăng bằng về cả thể chất lẫn cảm xúc.
“Ilios Manos” Ilios bảo với nàng thật gọn.
Người đàn ông này là Ilios Manos? Người đã gởi cho nàng lá thư đó? Tim Lizzie đập mạnh vào lồng ngực, nó choáng như bị búa tạ đập vào.
“Ilios Manos, người chủ sở hữu của miếng đất này mà cô thì không có quyền gì trên đó, cô Wareham,” Ilios dứt khoát nói với nàng.
“Làm sao anh biết tôi là ai?” câu hỏi đã được nói ra trước khi Lizzie có thể ngăn mình lại.
“Tên cô ở trên vali đó” Ilios chỉ ra cộc lốc, vẫy tay về cái dây đeo màu sáng quấn quanh tay cầm của cái vali khung kéo nhỏ mà nàng đã bỏ chỏng chơ khi bị sốc vì phát hiện ra rằng tòa nhà căn hộ đã biến mất.
“Chuyện gì xảy ra với những căn hộ vậy?”
“Tôi đã ra lệnh cho họ phá sập chúng”
“Chuyện gì? Tại sao? Anh không có quyền.” Cú choáng váng vì không thể tin được bị nhấn chìm xuống vì sự giận dữ của nàng, và cũng trong vài cách nhận thức không hợp lí của nàng về chàng_ như thể nàng đã phát triển thêm vài cảm xúc mới không mong muốn được phác họa một cách đặc biệt để ghi nhận mọi thứ về chàng và làm cho nàng tiếp nhận mãnh liệt thông tin đó. Từ cái cách nheo mắt của chàng quét ra ngoài hàng mi đẹp viền quanh mắt đến hình dáng của cái miệng chàng khi chàng nói và ý thức dữ dội của nàng về sức mạnh nam tính của cơ thể chàng.
“Tôi có tất cả mọi quyền. Chúng đã ở trên đất của tôi. Bất hợp pháp trên đất của tôi”
Lizzie chống chọi để ép xuống khẩn cấp những nhận thức của nàng về chàng.
“Miếng đất thuộc về người cộng tác của tôi, Tino Manos, chứ không phải anh”
“Anh họ tôi đã nhượng quyền sở hữu miếng đất này cho tôi”
“Nhưng anh không thể cứ kéo sập cả khu căn hộ thế này được. Những phần thuộc về người khác, 2 trong số đó thuộc về tôi”
“Vâng” chàng đồng ý “nó đã thuộc về cô”
Có một thứ gì đó trong cách chàng nhìn nàng đã làm Lizzie cảm thấy cực kì không dễ chịu_ như thể nàng đã vô ý bước vào một cái bẫy.
“Nói cho tôi biết đi, Cô Wareham, cái loại tham lam nào đã làm một người bỏ qua những quy tắc thông thường của luật pháp để chộp lấy cái thứ mà thậm chí khi họ còn không biết nó là của lừa đảo?” Giọng của chàng chỉ trích cay độc, toàn bộ dáng vẻ của chàng hướng tới sự đe dọa nàng và phủ băng với một sự khinh miệt gay gắt.
“Tôi…tôi không biết anh đang nói về chuyện gì” Lizzie thật thà phản đối.
“Dĩ nhiên là cô biết. Cô là đồng sự với anh họ tôi. Cô đã có nói thế về mình. Cô chắc hẳn phải biết về những quy định đã bị phá bỏ của tòa nhà về những nhà cung cấp và những công nhân không được trả tiền để xây dựng khu căn hộ này với giá thấp nhất cho đồng sự của cô, à cho cái lợi nhuận cao nhất sau cùng”
“Không, tôi đã không biết” Lizzie khăng khăng. Nhưng nàng có thể thấy rằng anh ta không hề tin nàng.
“Cô không có bất kì ý nghĩ nào về sự thiệt hại mà lòng tham của cô đã gây ra à? Sự khó khăn mà đã giáng vào những người mà cô đã lừa đảo? Hay cô chỉ đơn giản là không quan tâm? Được, tôi có ý muốn đoan chắc rằng cô có quan tâm, cô Wareham. Tôi sẽ cam đoan rằng cô trả lại mọi thứ mà cô đã mắc nợ.”
Ilios càng giận dữ hơn là chàng có thể từng nhớ là mình có. Anh họ chàng đã cố lừa chàng một cách có hệ thống và thao túng chàng mọi hướng, và giờ Tino thậm chí còn dám thách thức quyền hợp pháp công bằng của chàng. Ilios có thể cảm thấy cơn thịnh nộ của mình sôi lên bên trong. Anh họ chàng không thể ở đây để trả cho những gì hắn ta đã làm, ngoài đồng sự của hắn phạm tội, người phụ nữ Anh này thật sự dám nói dối với chàng, và đã ở đây, và cô ta sẽ phải hứng chịu sự thiêu đốt của cơn thịnh nộ của chàng và sự báo thù của chàng, Ilios quyết định một cách hằn học.
“Mọi thứ mà tôi mắc nợ á?” Lizzie phản đối, tim nàng chìm xuống. “Ý của anh là gì? Tôi không nợ ai bất kì thứ gì cả.”
Sự quả quyết của nàng tiếp tục dối trá với chàng làm Ilios thêm cương quyết giải quyết bằng cách giáng sự trả thù xuống nàng. Nàng là tất cả mọi thứ mà chàng ghét nhất và xem thường nhất trong các loại phụ nữ. Không trung thực, và còn nỗ lực che giấu sự không lương thiện với một thái độ ngây thơ-giả tạo mà lộ rõ trong cách cô ta ăn mặc_ đơn giản, trong quần jean với áo thun tay ngắn và áo khoác trơn_ và trong gương mặt cô ta với những kết cấu xương xinh đẹp phải thừa nhận của nó, và không trang điểm.
Chỉ là tại cái mùi hương chết tiệt lãng đãng mà cô ta có đã làm chàng chỉ muốn kéo cô ta lại gần hơn, để đeo đuổi nó và bắt lấy nó, cũng như cái màu môi hồng ngọt mà cố tình lôi kéo sự chú ý của chàng vào cái miệng đầy đặn của cô ta làm cho chàng cứ muốn hút lấy cặp môi thơm để xem nó có mềm mại như cái vẻ của nó hay không. Khi mà một phụ nữ ít kỹ năng khác cố gắng sử dụng mưu mẹo để che giấu mánh khóe của mình, thì Elizabeth Wareham lại dùng nghệ thuật_ cái nghệ thuật trưng bày sự khiêm tốn, lương thiện, yếu đuối. Được, nó sẽ không có tác dụng với chàng. Bất kì ai mà có quan hệ làm ăn với anh họ chàng thì phải là không lương thiện và có mưu đồ cũng hấp dẫn như chính Tino vậy. Cuối cùng thì lấy quyến rũ trị quyến rũ. Cô ta có thể sử dụng vẻ gợi tình của cô ta để vô hiệu chàng bao nhiêu tùy thích. Chàng sẽ không bị lừa phỉnh.
Khi Ilios Manos không đáp lời, Lizzie cứng xương sống và gia tăng thêm cương quyết cho giải pháp của nàng và lặp lại thật vững vàng như nàng có thể, “Tôi không nợ bất kì ai ở Hy Lạp đồng nào cả, và tôi không hiểu tại sao anh nghĩ rằng tôi có.”
“Tôi không nghĩ cô có, cô Wareham. Tôi biết là cô có_ bởi vì người mà cô nợ tiền chính là tôi.”
Lizzie hớp không khí để thở và cố không tỏ ra hoảng loạn. “Nhưng điều đó là không thể nào.”
Ilios không có tâm trạng để cô ta tiếp tục lừa dối chàng. “Cô nợ tôi tiền, cô Wareham, bởi vì sự dính líu của cô với căn hộ được xây bởi anh họ trên đất của tôi. Cộng thêm là vấn đề chi trả vượt mức cho hàng hóa và những dịch vụ cung cấp bởi những nhà thầu địa phương cho cô”
“Đó không phải là lỗi của tôi. Gia đình Rainhill đã đề nghị trả nợ cho tôi bằng chúng” Lizzie tự bảo vệ mình.
“Cái hợp đồng cung cấp cho tôi bởi anh họ của tôi đã nói rõ một cách chắc chắn rằng cô phải trả chúng.”
“Không_ đó là không thể được,” Lizzie lặp lại
“Tôi cam đoan với cô là nó có thể”
“Tôi có bản sao của hợp đồng ở đây với tôi, và nó nó hoàn toàn đơn giản rằng những người chủ sở hữu của căn hộ là phải trả cho những nhà cung cấp trực tiếp” Lizzie khăng khăng.
“Hợp đồng có thể sửa đổi”
“Và trong trường hợp này chúng rõ ràng là đã_ nhưng không phải bởi tôi” khuôn mặt của Lizzie đã bừng bừng với sự không tin tưởng và tuyệt vọng.
“Và cô có thể chứng minh điều này à?” Ilios Manos đòi hỏi, biểu hiện trên mặt chàng thật đơn giản rằng chàng không tin nàng.
“Tôi có một hợp đồng nói rằng những khách hàng của tôi có trách nhiệm phải trả cho những nhà cung cấp”
“Đó không phải thứ tôi hỏi cô. Hợp đồng tôi có nói rõ rằng cô phải có trách nhiệm trả chúng. Và trong đó không có ghi về vấn đề nhỏ nào với sự chia sẻ chi phí của cô trong việc tháo gỡ căn hộ và việc trả lại miếng đất vào tình trạng nguyên thủy của nó”
“Tháo dỡ căn hộ à?” Lizzie lặp lại. “Nhưng đó là không có gì liên quan tới tôi cả. Anh là người đã ra lệnh cho họ phá hủy_anh đã nói với tôi là chính anh…”
***
Lizzie thật chỉ muốn ngồi xuống. Nàng đã mệt mỏi và choáng váng và kinh hòang, nhưng nàng biết nàng không thể thể hiện sự yếu đuối này trước mặt người đàn ông có bộ mặt lạnh như tiền này người trông như là vị thần Hy Lạp nhưng nói với nàng thật thô lỗ như chính anh ta là chúa tể địa ngục Hades, nhằm vào việc phá hủy nàng. Nàng đã chắc chắn rằng anh ta sẽ không bao giờ thể hiện bất kì dấu hiệu gì của sự yếu đuối thuộc về con người cả, hay làm bất kì sự cho phép nào với ai mà sở hữu chúng. Nhưng không có chỗ nào để ngồi, không có chổ để trốn, để thoát khỏi người đàn ông giờ đang chăm chú nhìn nàng với những ý định kiên quyết nhắm phá hủy nàng trong vòng xoáy của cơn giận dữ của anh ta.
“Tôi không có lựa chọn nào. Thậm chí nếu tôi muốn giữ chúng sẽ là không thể được, vì sự thiếu cấu trúc đúng đắn. Sự thật là chúng là một cái bẫy chết. Một cái bẫy chết trên đất của tôi, lừa bịp rằng nó là một tòa nhà được xây dựng bởi công ty của tôi”
Khi nói thế Ilios nhớ lại chàng đã cảm thấy thế nào khi hiểu ra cách anh họ chàng đã cố dùng tên tuổi của công ty mà Ilios đã xây dựng nên hoàn toàn theo nghĩa đen bằng chính 2 bàn tay trắng cho những mục đích bất chính của hắn, và cơn giận của chàng lại tăng thêm.
Công ty của chàng. Lizzie tự động nhìn vào cái mũ cứng bảo hộ và logo của nó. Nàng nhớ Basil Rainhill cười tự mãn khi hắn nói với nàng rằng công ty xây dựng Manos là “bình phong” cho tòa nhà căn hộ; và rằng chúng có một tiếng tăm loại một. Sau đó nàng đã nghĩ rằng nụ cười tự mãn của hắn là vì cái thỏa thuận hời mà hắn đã khoe khoang với nàng, nhưng giờ…
Tôi không biết chút gì về chuyện căn hộ được xây như thế nào. Thực tế tôi không hiểu nó là về thứ gì. Tôi được thuê để thiết kế nội thất của căn hộ, đó là tất cả”
“Ồ, nào nào, cô Wareham_cô thật sự mong rằng tôi sẽ tin là cô có một bản hợp đồng mà nói rõ rằng việc chi trả cho công việc của cô là 20% lợi tức trong căn hộ?”
“Đó chỉ là bởi nhà Rainhill không thể trả cho tôi. Họ đã đề nghị tôi rằng nó thay cho phí trả cho tôi”
“Tôi không hề hứng thú một chút nhỏ nào với việc đã xảy ra như thế nào bởi sự chia sẻ của cô trong việc xây dựng bất hợp pháp mà anh họ tôi xây trên đất của tôi, chỉ có là cô phải trả cho phần cô phí để làm ra sự tổn thất này cũng như những gì cô nợ những người cung cấp của cô”
“Anh đang bịa đặt chuyện này” Lizzie phản đối
“Cô dám gọi tôi là một kẻ nói dối à?” Ilios túm lấy nàng, kẹp chặt hai cánh tay nàng như trước. Làm sao mà cô ta dám buộc tội chàng nói dối? Sự khao khát trừng phạt nàng, bắt nàng phải rút lại lời buộc tội của mình, hôn nàng cho đến khi âm thanh duy nhất phát ra từ đôi môi nàng là một tiếng rên mềm mại của sự đầu hàng, đó của chàng đang đập thình thịch vào chàng, tống mạnh qua những hàng rào của lối cư xử kiểu văn minh và ép chàng chiến đấu để lấy lại kiểm soát của mình.
Nàng đã nói sai rồi, Lizzie biết. Ilios không phải là người đàn ông bị buộc tội nói dối. Sự kiêu hãnh của chàng hiện trên những đường nét của chàng giống như một nhãn hiệu, thông báo lên mọi biểu hiện hiện trên khuôn mặt chàng_và, Lizzie nghi ngờ rằng, lên mọi suy nghĩ mà đi vào đầu chàng.
Chàng vẫn đang túm lấy nàng, và sự tiếp xúc của chàng đốt cháy da thịt nàng như một dòng điện nhỏ. Ngực nàng nâng lên để xác nhận lượng không khí lấy vào. Ngay lập tức ánh mắt chàng rơi xuống cơ thể nàng với sự nhanh nhẹn cướp bóc_ như thể không biết cách nào mà chàng biết rằng khi chàng chạm vào nàng, da thịt của nàng đã đáp trả lại với cái đụng chạm ấy theo cách mà xông vào liều lĩnh một nơi mà nàng không biết, đem nàng đối mặt với một Lizzie mà nàng không hề biết. Tim nàng đập mạnh một cách nhát gừng, những cảm xúc của nàng mãnh liệt nhận thức chàng, và ánh mắt nàng thu hút chàng như thể chàng là một nam châm, bám sát vào phần thân trên của chàng, cổ họng chàng, miệng của chàng.
Nàng giằng co qua lại đến chóng mặt và vô ích giữa sự hòai nghi và một khao khát xích đến gần chàng hơn. Bên dưới quần áo của nàng ngực nàng đang sưng phồng và đau nhức, đáp trả với sự điều khiển mà nàng bất lực để kháng cự lại. Làm sao mà chuyện này có thể xảy ra với nàng được? Làm sao mà thân thể nàng lại phản ứng với Ilios Manos như thể… như thể là nó muốn chàng vậy? Nó chắc là vài kiểu sốc kì dị, Lizzie quyết định một cách không vững khi chàng thả nàng ra, hầu như là quăng mạnh nàng ra khỏi người chàng.
“Tôi không nói anh là một kẻ nói dối” Lizzie chối, cảm thấy, biết ơn vì được lui ra, chỉ để nhắc nàng về thực tế của hoàn cảnh của nàng. “Tôi chỉ nói là tôi nghĩ anh có vài số liệu sai. Và hơn nữa_tại sao anh không đòi đền bù từ anh họ của anh, thay vì đe dọa và ức hiếp tôi?” nàng gặng hỏi, nhanh chóng xông lên tấn công.
Tấn công là một cách tốt nhất để tự vệ, sau cùng thì người ta có nói thế, và nàng đương nhiên cần bảo vệ chính mình lại những gì nàng cảm thấy khi chàng giữ lấy nàng. Làm sao mà chuyện đó lại xảy ra? Nàng đơn giản không thích thế. Nàng không thể như vậy. Nàng có gia đình để nghĩ về. Bị khơi dậy dục vọng bởi một người đàn ông mà nàng chỉ mới vừa gặp, một người đàn ông mà xem thường và ghét nàng, là không phải thứ mà nàng đã từng tưởng tượng được. Không bao giờ, và đương nhiên giờ cũng không.
Một cách cương quyết nàng hùng dũng đánh tan những suy nghĩ và chỉ ra, “Sau cùng, tôi chỉ sở hữu 20% của toàn căn hộ. Anh họ của anh, từ những gì mà Rainhill bảo tôi, thì là chủ của miếng đất, hầu hết các căn hộ và chịu trách nhiệm cho việc xây dựng. Tôi chưa bao giờ thậm chí là gặp ông ta, chứ đừng nghĩ đến việc thảo luận kế hoạch kinh doanh với ông ta. Tôi được giao cho căn hộ và làm thành một đồng sự thay thế cho khoản nợ phải trả cho công việc mà tôi đã làm. Đó là tất cả”
Ilios biết rằng đó là sự thật, như ngay lúc này nó không thích hợp với tâm trạng của chàng là cho phép nàng một lối thoát bất kì nào_ đặc biệt giờ là anh họ chàng đã làm tăng cơn thịnh nộ của chàng bằng cách tiếp tục ngấm ngầm âm mưu chống lại chàng. Ilios muốn sự báo đền, chàng muốn sự báo thù, chàng muốn trả thù_ và chàng sẽ có chúng. Ilios ghét sự lừa đảo, và chàng thậm chí còn ghét hơn khi bị buộc phải để chúng tự do với sự lừa đảo.
“Anh họ tôi không có tài sản có giá trị nào và đang nợ nần ngập đầu. Gia đình Rainhills, như tôi chắc là cô đã phát hiện ra, đã biến mất. Và, trong thời điểm cô có thể chỉ sở hữu 20% của giá trị toàn căn hộ, sự thỏa thuận đồng sự mà cô đã kí bao gồm những gì gọi là cổ phần và nhiều sự bảo hành_ cái mà có nghĩa rằng mỗi đồng sự là có trách nhiệm vừa cùng nhau và vừa riêng rẽ cho những khoản nợ của toàn bộ sự cộng tác. Điều đó có nghĩa rằng tôi có thể đòi lấy từ việc bồi thường của cô cho toàn bộ số phần của cô”
“Không, điều đó không thể là thật” Lizzie chống lại, kinh hoảng
Ilios nhìn nàng. Có một nỗi sợ hãi thật sự trong giọng của nàng bây giờ. Chàng có thể thấy rằng nàng đang run rẩy.
Một hành động đóng diễn, chàng tự nói với mình một cách kiên quyết. Đó là tất cả như vậy. Chỉ là diễn kịch.
“Tôi đảm bảo với cô nó là như thế” chàng nói với nàng, phớt lờ nỗi khốn khổ rõ ràng của nàng.
“Nhưng tôi không có khả năng tìm ra từng ấy tiền” Nàng không thể tìm ra bất kì chừng nào tiền cả.
“Không à? Được, tôi phải nói với cô rằng tôi định là được đền bù đầy đủ_ không phải chỉ là tiền mà tôi chủ nợ, mà còn cho những tổn thất tiềm tàng mà có thể gây ra cho việc kinh doanh của tôi nữa. Một công việc kinh doanh mà tôi đã lao động vất vả hơn những người như cô, người sống trên sự ngây thơ của người khác, có thể từng hình dung được. Cô có công ty riêng chứ?”
“Vâng” Lizzie thừa nhận. “Nhưng nó hầu như đã bị phá sản”
Tại sao nàng lại nói với anh ta điều đó khi nàng thậm chí không nói với em gái của mình rằng mọi thứ tệ như thế nào? Rằng mỗi xu dư mà nàng bỏ vào trong tài khoản chung của họ là để đảm bảo rằng sự thế chấp được trả, hóa đơn của gia đình phải được thanh toán, và thức ăn đặt trên bàn mỗi ngày.
Giờ nàng trông thật quẫn trí, Ilios có thể thấy, nhưng chàng từ chối cảm thấy bất kì thông cảm nào. Thể hiện sự thông cảm là một dấu hiệu của sự yếu đuối, và Ilios không bao giờ cho phép mình trở nên yếu đuối.
“Cô có tài sản đất đai chứ? Một căn nhà, tôi đoán thế?” chàng nhấn mạnh.
“Vâng, nhưng nó đã được thế chấp, và dù sao thì tôi cũng chia sẻ nó với những em gái tôi, một trong những đứa là có hai đứa con và là phụ thuộc vào tôi”
Lizzie không biết tại sao cô thú nhận tất cả chuyện này với chàng, khác hơn bởi vì nàng ở trong một hoàn cảnh sốc và hoảng sợ như thế này. Nàng không định để mình nghĩ về vài tháng qua, khi nàng nằm thức lo nghĩ cách nào nàng sẽ xoay sở để bảo vệ gia đình nàng và tiếp tục chu cấp tài chính cho họ. Họ biết rằng mọi chuyện rất xấu, nàng không thể che giấu điều đó, nhưng họ không biết nó xấu đến mức nào.
“Em gái cô không có một người chồng để hỗ trợ cho cô ta và các con à? Cô không có cha mẹ sao?”
“Câu trả lời cho cả hai câu hỏi là không. Không phải vì đó là việc của anh hay có liên quan gì đến sự bàn bạc của chúng ta. Không có cách nào tôi có thể tìm ra tiền để trả anh cả. Thứ duy nhất tôi có là chính tôi là cơ thể tôi…”
“Và cô muốn dâng nó cho tôi để trả nợ?”
Lizzie hoảng hốt.
“Không! Không bao giờ!”
Nàng lập tức giật nãy, kết hợp với sự kích động của mình, làm nóng bừng thêm Ilios. Cô dám cho rằng cô quá tốt để dành cho chàng à? Đạo đức hơn chàng à? Được, chàng sẽ không bao lâu nữa làm cho cô thay đổi thái độ của mình, Ilios hứa với mình một cách hằn học.
“Giờ cô từ chối nó, nhưng lời đề nghị là tuyệt đối trong sự tuyên bố của cô rằng thân thể cô là thứ duy nhất cô có”
Chàng đã quyết sỉ nhục nàng. Lizzie có thể thấy điều đó. Bởi vì chàng có nhận thức gì đó về sự phản ứng xác thịt của nàng đối với chàng sao?
“Không. Đó là, vâng_ nhưng tôi không có ý nói nó theo cách mà anh đã cố đề nghị. Tôi chỉ có ý là tôi không sở hữu bất kì thứ gì mà có thể tạo ra tiền để trả cho anh thôi”
“Ngoại trừ cơ thể cô”
“Tôi không có ý như thế” Lizzie lặp lại, xấu hổ. “Tôi chỉ ý là…” Nàng đưa tay lên đầu, cái mà giờ đập thình thịch lẫn lộn giữa lo lắng và tuyệt vọng. “Tôi không thể trả cho anh”
Ilios đã nghe đủ. Tâm trạng cáu giận của chàng giờ đã ở đỉnh điểm. Chàng sẽ có những gì mà chàng sở hữu_ cách này hay cách khác.
“Rất tốt, vậy thì” chàng bắt đầu, làm cho Lizzie yếu đi với sự an tâm vào suy nghĩ rằng chàng cuối cùng đã chấp nhận rằng không ích gì cho chàng cứ tiếp tục ép nàng trả tiền.
“Nếu cơ thể cô là tất cả cô có để trả cho tôi, vậy thì đó là những gì tôi sẽ phải lấy_ bởi vì tôi hứa với cô điều này: Tôi sẽ có sự đền bù”
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
31 chương
27 chương
53 chương
20 chương