Chuyến bay của nàng đã được gọi, nhưng Lizzie bị một cơn buồn nôn đột ngột tấn công nó buộc nàng phải lao vào phòng vệ sinh nữ, giờ nàng vẫn trong đó và cầu nguyện cho cơn ốm nghén giảm bớt đi
Nàng chưa gởi tin nhắn cho các em mình. Nàng vẫn đang cố gắng nghĩ ra những gì phải nói với chúng. Một cơn buồn nôn khác lại nhấn chìm nàng.
Ilios nhảy ra khỏi chiếc trực thăng ngay khi nó hạ cánh, cúi đầu thật thấp để tránh cánh quạt quay của nó và chàng băng qua co đường nhựa đi vào tòa nhà cách li khu ga cuối. Chàng đã may mắn là dịch vụ trực thăng chàng dùng đã có một phi công sẵn.
Chiếc cổng của chuyến bay Lizzie đã đóng, nhưng Ilios không định để chuyện nhỏ ấy ngăn chàng lại. Chàng sẽ thuê một chiếc trực thăng riêng và theo hướng của nàng đến tận Manchester nếu chàng buộc phải thế.
“Lần cuối cho chuyến bay E20 đến Manchester. Hành khách Elizabeth Wareham hãy vui lòng có mặt tại cổng số 10…” Lizzie vẫn chưa lên máy bay ư? Ilios nhìn quanh khu vực phòng chờ trống rỗng. Vậy thì nàng ở đâu?
Lizzie chộp lấy túi xách tay và vội vã chạy ra khỏi phòng vệ sinh. Cơn nghén của nàng cuối cùng cũng giảm, nhưng nếu nàng không mau lên nàng sẽ lỡ mất chuyến bay của mình.
Họ lại đang gọi tên nàng. Tên cũ của nàng, cái mà nàng đã bị sốc khi nhận ra nó vẫn còn trên hộ chiếu của nàng_cái tên mà giờ nàng đang trở lại. Dường như chỉ có một vài thước khi nàng xông vào phòng vệ sinh nữ, mà giờ nó như cả hàng dặm. Ngay cái cổng_và Ilios đang đứng bên cạnh nó.
Lizzie đột ngột dừng lại
“Anh cần nói chuyện với em” Ilios bảo nàng
“Tôi sẽ lỡ chuyến bay của mình”
Hít một hơi thật sâu, Ilios chìa tay ra cho nàng.
“Làm ơn đi, Lizzie”
Nàng muốn từ chối. Nàng nên từ chối_vì đứa con của nàng chứ không vì mình_nhưng không hiểu sao nàng lại không thể.
Ilios nắm lấy cơ hội từ sự ngần ngừ của nàng, nói với cô gái rằng nàng sẽ không bay nữa và đảm bảo với cô rằng bởi hành lí của nàng chỉ có xách tay và không cần phải hoãn cả chuyến bay trong khi hành lí của nàng vẫn chưa đem lên máy bay.
“Hãy đến đây và ngồi xuống.” Ilios đề nghị. “Em không nên đứng quá nhiều, không khi…”
Chàng đang thể hiện sự quan tâm cho họ? cho nàng và đứa con ư?
Nó làm nàng cảm thấy run rẩy đến nỗi nàng cần phải ngồi xuống, Lizzie thừa nhận, khi nàng để chàng đưa đến cái ghế và sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng
“Anh đã sai vì những gì mình đã nói. Rất sai trái.” Ilios nói với nàng. “Anh muốn em ở lại. Sự thật rằng em có đứa con của anh đã thay đổi mọi thứ. Nó là ở đây,ở Hy Lạp với anh, và sẽ là của em. Em là trách nhiệm của cả anh nữa. Đó là nghĩa vụ của anh phải chu cấp cho em” Những lời ấy nghe cứng nhắc và nặng nề làm sao, nhưng chàng không biết cách nào khác để nói ra những gì mình muốn nói.
“Nghĩa vụ thì không thay thế cho tình yêu, Ilios” Lizzie nói với chàng. “Và tôi không thể sống được trong một cuộc hôn nhân không tình yêu. Muốn một thứ gì đó mà mình không thể để cho nó bị gặm mòn. Nó chua xót và tàn phá lắm. Bị bẫy vào cuộc hôn nhân mà không hề mong muốn sẽ làm cho người không hề yêu sẽ khẩn nài có được sự tự do, và từ đó sự khinh rẻ và thù địch sẽ lớn dần lên. Tôi không muốn con của chúng ta lớn lên trong môi trường như thế, bị giằng xé giữa cha và mẹ chúng người mà chỉ ở với nhau chỉ vì chúng. Nó quá nhiều cho một gánh nặng để đặt lên một đứa trẻ. Tốt hơn là tôi nên đi” Nàng ngừng lại. “Làm ơn đừng làm cho điều này trở nên khó khăn hơn cho tôi khi nó đã thế rồi. Tôi sẽ nói với nó tất cả về anh dù trai hay gái_anh đặc biệt thế nào, và nó có thể tự hào thế nào khi là con anh và có anh là cha của nó”
Nàng phải ngừng lại bởi những cảm xúc làm cổ họng nàng nghẹn lại. Nàng muốn chạm vào chàng đến chết được, được vẽ lên đường nét trên khuôn mặt chàng và trao cho chàng tình yêu của mình_tình yêu mà nàng biết là chàng không hề muốn.
“Tôi sẽ nói với nó rằng anh muốn chúng tôi ở lại với anh, và đó là lỗi của tôi đã không làm thế. Và khi tôi nói thế tôi sẽ cũng nói cho nó biết tôi yêu anh nhiều thế nào, và tôi không thể chịu được làm gánh nặng của anh ra sao với tình yêu đó khi tôi biết là anh không muốn nó và không hề cầu xin tình yêu đó. Dù vậy tôi không thể hứa, sẽ nói với nó rằng mẹ nó ngốc nghếch để bị nhầm lẫn giữa tình yêu và sự cám dỗ. Tôi hy vọng anh sẽ hạnh phúc, Ilios, và cuộc sống sẽ đưa đến cho anh một người mà anh thật sự yêu, bởi vì…”
“Nó đã có_chỉ là anh quá e sợ để chấp nhận nó thôi, Lizzie” Chàng nắm lấy cánh tay nàng, giọng chàng khan đi trong tuyệt vọng. “Anh yêu em. Hãy cho anh cơ hội thứ hai. Chúng ta thuộc về nhau_ anh và em và con chúng ta”
Lizzie lắc đầu. “Anh nói thế bởi vì đứa con thôi. Bởi vì anh nghĩ anh nên làm thế. Bởi vì_”
Ilios ngăn nàng lại. “Anh nói thế bởi vì nó là sự thật”
Ngay khi nhìn vào mặt nàng đã nói cho chàng rằng dù chàng cố gắng bao nhiêu để thuyết phục thì nàng cũng sẽ không tin chàng.
Chàng hít một hơi thật sâu.
“Lizzie, em có biết tại sao chuyện này_” chàng vuốt ve vào cái bụng vẫn còn phẳng của nàng, “_lại xảy ra?”
“Đương nhiên. Nó xảy ra bởi vì tôi muốn anh”
Ilios lắc đầu.
“Không, nó xảy ra bởi vì anh cho phép nó xảy ra_bởi vì anh bí mật muốn nó xảy ra, thậm chí nếu anh không để mình tự nhận ra sự thật vào lúc đó. Thứ gì đó trong anh, thứ gì đó mạnh mẽ hơn và dũng cảm hơn là anh, đã biết được thứ anh cần nhất”
Chàng vẫn nắm tay nàng , làm cho nàng cảm thấy an toàn và được bảo vệ, làm cho nàng ao ước…
“Anh ngưỡng mộ em hơn là anh tin mình có thể ngưỡng mộ được bất kì ai_đàn ông hay phụ nữ. Anh tôn trọng và anh đánh giá cao về em_như một cá nhân, chứ không phải như một người phụ nữ mà anh yêu. Trước khi anh biết mình yêu em anh biết rằng anh muốn em làm mẹ các con anh. Anh biết điều đó vào cái đêm chúng ta ân ái. Anh đã biết nó và bởi vì anh đã biết nên anh cố tình chọn cách phớt lờ thực tế rằng chúng ta không hề dùng biện pháp tránh thai. Thậm chí nếu anh từ chối nhận ra nó vào lúc đó thì giờ anh cũng biết rằng anh muốn em có mang con chúng ta, Lizzie. Anh muốn buột chặt em vào anh và anh biết rằng em không thể có một đứa con mà không yêu nó. Hãy ở lại. Hãy ở lại và để anh chứng tỏ với em là anh yêu em. Anh cần em, Lizzie. Em đã thay đổi anh, làm anh không thể nhận ra mình, và anh cần em giúp anh hiểu được con người mà mình đã trở thành. Anh cần em để cho anh biết làm thế nào để trở thành người đàn ông mà em muốn. Anh lớn lên mà không biết tình yêu là gì. Anh cần sự giúp đỡ của em để có thể hiểu được nó. Em đã nhún nhường anh, Lizzie_ bằng mọi thứ mà em có”
Nàng có thể tin chàng được không? Nàng có dám không?
Chàng sẽ mất nàng. Trong túi mình chàng có thể cảm thấy được chiếc nhẫn cưới của nàng, viên kim cương của chiếc nhẫn đính hôn. Hấp tấp chàng quỳ xuống trên một đầu gối trước mặt Lizzie, và lôi ra chiếc nhẫn từ trong túi.
“Hãy đeo những thứ này lại cho anh, Lizzie_vì anh, và con chúng ta, và những đứa khác mà anh muốn chúng ta sẽ có. Hãy làm vợ anh và tình yêu của anh. Anh cần em, Lizzie. Anh yêu em”
Lizzie vươn tay và chạm vào đầu tóc đen, tình yêu nàng dành cho chàng đã tràn ngập trong nàng.
“Không có thứ gì mà anh sẽ không từ bỏ để có được tình yêu của em, Lizzie, thậm chí cả Villa Manos. Em đã dạy cho anh biết rằng tình yêu quan trọng hơn bất kì điều gì khác”
“Anh sẽ từ bỏ cả quyền thừa kế của mình sao? Nhưng đó là một niềm tin thiêng liêng”
“Anh sẽ không hy sinh tình yêu của mình hoặc các con mình vì những viên gạch và vôi vữa”
Giờ nàng đã tin chàng. Giờ nàng đã biết rằng chàng yêu mình và đứa trẻ mà họ đã có.
“Ôi, Ilios”
Nàng ngã vào vòng tay chàng, và chàng hôn nàng với một nhu cầu mãnh liệt bảo với nàng nhiều hơn cả những lời nói rằng chàng thật sự cảm thấy thế nào về nàng.
“Anh không thể để em đi.” Chàng bảo với nàng đầy xúc động. “Cuộc đời anh là vô nghĩa khi không có em chia sẻ cùng anh, Lizzie”
“Và em cũng thế nếu thiếu anh” Lizzie thì thầm lại với chàng trong yêu thương.
“Đừng nhìn anh như thế” Ilios cầu xin nàng. “Cho đến khi chúng ta trở về nhà và anh có thể cho em thấy anh muốn em nhiều thế nào”
“Nhà. Thật là một từ đáng yêu làm sao” Lizzie nói với chàng. “Anh là nhà của chúng ta, Ilios_của em và con. Không gì khác và không có ai khác quan trọng hơn”
Cái nhìn của dự dâng hiến và yêu thương trên mặt chàng là mọi thứ mà trái tim yêu của nàng khao khát được thấy_và hơn thế nữa.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
12 chương
27 chương
66 chương
23 chương