Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 766 : Điều chế thuốc giải độc

Cửa phòng được đóng lại. Tiêu Nhi nhíu mày, nghiêm túc nhìn Hoắc Kiến Phong: "Thành thật khai báo, các người có phải có mưu đồ bí mật gì đó không để cho em biết hay không?" Hoắc Kiến Phong cong môi cười nhạt: "Có thể có âm mưu gì? Chỉ là thăm dò lẫn nhau thôi. Coi như Thiên Bảo không đề cập tới, coi như em có ngăn cản, em cảm thấy Lan cô cô sẽ thật sự sẽ yên tâm sao?" Tiêu Nhi hơi kinh ngạc: "Cho nên anh ta chỉ là làm bộ chiếm chút lợi lộc bằng miệng, thuận tiện cho Lan cô cô cái bậc thang sao?" "Còn không thì sao?" Hoắc Kiến Phong năm thật chặt tay của cô, trấn an nói: "Yên tâm đi, Thiên Bảo rất biết thương hoa tiếc ngọc, nhất là đối với những cô gái xinh đẹp. Anh ta mặc dù nhìn giống như công tử quần là áo lụa nhưng ở việc quan trọng thì anh ta vẫn có chứng có mực. Tiêu Nhi mấp máy môi, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhưng trong lúc này cô lại nói được rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Không để cô nghĩ rõ ràng, Vân Thiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Mẹ, chúng ta có phải không để ý đến một chuyện rất trọng yếu hay không?" "Chuyện gì?" Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi trăm miệng một lời, đồng thời quay đầu nhìn về phía cậu bé "Tất nhiên hiện tại đã có thể xác định là trúng độc, là có ý định mưu sát, chúng ta có phải là nên suy nghĩ thêm một chút, nếu như bà cụ xảy ra chuyện, ai sẽ là người được lợi lớn nhất hay không?" Từ một điểm này đẩy ngược trở về, muốn tìm tới hung thủ sau màn lại nhiều thêm một con đường để điều tra. Tiêu Nhi hai mắt đều là phần hồng bong bóng: "Woa, con trai, con thực sự là quá tuyệt vời! Hoắc Kiến Phong giơ ngón tay cái lên về phía cậu bé, cao giọng ra lệnh hưởng ngoài cửa: "Làm phiền các người gọi Phương Thảo tới đây. Ngoài cửa, đúng là “ngựa quen đường cũ Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đang nghe chân tường bị dọa đến run một cái. Rất nhanh, Phương Thảo liền chạy tới. Nghe xong vấn đề của Hoắc Kiến Phong, cô xoay ngón tay do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết tâm nói: "Cuộc tranh đấu của bốn dòng họ lớn trong Phấn Trại cũng chưa bao giờ dừng lại. Trước đó nếu như gặp phải tình huống này thì bốn dòng họ lớn lại tổ chức bầu cử để bầu phiếu chọn ra tộc trưởng mới. Nhưng mà tình huống bây giờ có sRất nhanh, Phương Thảo liền chạy tới. Nghe xong vấn đề của Hoắc Kiến Phong, cô xoay ngón tay do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết tâm nói: "Cuộc tranh đấu của bốn dòng họ lớn trong Phấn Trại cũng chưa bao giờ dừng lại. Trước đó nếu như gặp phải tình huống này thì bốn dòng họ lớn lại tổ chức bầu cử để bầu phiếu chọn ra tộc trưởng mới. Nhưng mà tình huống bây giờ cós chút khác thường, bây giờ nhà họ Bạch có số lượng người nhiều nhất, hơn nữa bọn họ còn âm thầm liên hiệp nhà họ Hắc. Cho tới nay, liền là bọn họ cạnh tranh kịch liệt nhất với dòng họ Phí chúng ta." Vân Thiên xen vào nói: "Chuyện này trước đó tôi cũng đã nghe Bạch Tiểu Liên nói qua rồi, Hắc Phí Lam Bạch bốn dòng họ lớn, hẳn còn có một số người núp trong bóng tối. Ví dụ như nhà họ Bạch càng có mâu thuẫn với nhà họ Phí, nhà họ Phi cũng có thể có mâu thuẫn với những dòng họ khác." Có thể thân không biết quỷ không hay hạ độc bà cụ, chắc chắn là rất quen thuộc đối với nơi này, mà lại là một người cho dù có xuất hiện ở đâu cũng sẽ không gây nên bất kỳ sự nghi ngờ nào. "Đúng vậy, lòng người có ủng hộ hay phản đối cũng không thể biết được." Phương Thảo gật đầu nói tiếp: "Nhưng nhìn trước mắt thì vẫn là dòng họ Bạch có hiềm nghi lớn nhất." Hoắc Kiến Phong trầm ngâm chốc lát: "Nếu vậy, làm phiền cô đem tình huống của bốn dòng họ lớn trong Phấn Trại sửa sang lại một chút, đặc biệt là các trưởng lão trong bốn dòng họ lớn, làm thành tài liệu cặn kẽ rồi đưa cho tôi." "Thiếu chủ, ngài nghĩ... Phương Thảo hỏi một nửa, bỗng nhiên biết: "Được, các vị chờ tôi, tôi lập tức trở về." Phòng thí nghiệm. Lục Thiên Bảo mặc một bộ đồ phòng hộ màu trắng, mang thêm kính bảo hộ, nhỏ từng giọt thuốc vào trong ống nghiệm, quan sát phản ứng biến hóa của thuốc. Ánh mắt của anh ta chuyên chú mà thậm tình, giống như trong tay anh ta không phải là dược vật có thể làm chết người, mà là mối tình đầu vậy, từng li từng tí đi bảo vệ nó. "Anh Lục, số liệu này..." Trợ lý đưa báo cáo tới trước mặt anh, Lục Thiên Bảo chỉ nhìn lướt qua, không chờ cô ta nói xong thì anh liên nghiêm túc nói: "Tỉ lệ sai, làm lại." Trợ lý nhíu mày tranh luận: "Chỉ là 0.001 sai sót..." "0.0001 cũng không được. Nhất định phải hoàn toàn chính xác. Cô không nên nhìn nó chỉ đơn giản thuốc giải, mà cô phải xem nó là người, là sát thủ ẩn hình, là mạng người." Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, hoàn toàn khác với ngày thường cười đùa tí tởn, tưởng như là hai người khác nhau vậy. Trợ lý "vâng vâng" rời đi. Tường pha lê trong suốt ngăn lại bên ngoài, Lan Tô Tuyên yên tĩnh nhìn xem, trong mắt cô ta nhiều hơn mấy phần kinh ngạc và xem trọng. Cô ta hơi nghiêng người, tiếp nhận hòm thuốc trong tay trợ lý Lam Hằng, hạ giọng ra lệnh: "Đi kêu người chuẩn bị bữa ăn khuya rồi đưa tới đây." "Vâng ạ." Lam Hằng trả lời rồi rời đi. Lan Tô Tuyền một lần nữa xác nhận đồ vật trong hòm thuốc không sai, mới mở cửa đi vào: "Anh Lục, thuốc anh muốn đã mang tới rồi." "Được, khổ cực người đẹp rồi, để xuống đi!" Mặc dù Lục Thiên Bảo ngoài miệng miệng lưỡi trơn tru nhưng mà anh ta cũng không có quay đầu lại, vẫn tập trung nhìn ống thí nghiệm trong tay. Lan Tô Tuyền trong mắt không khỏi có thêm chút tán thưởng: "Anh Lục, cần tôi giúp một tay không?" Anh ta chuẩn bị mười mấy phần thuốc theo tỷ lệ khác biệt, theo thứ tự để vào ống nghiệm, mỗi một bước đều cần tư bản thân anh đi làm. Lục Thiên Bảo nhỏ một ít thuốc thử cuối cùng vào trong, cuối cùng thở ra một cái, anh nháy mắt mấy cải hưởng về Lan Tô Tuyến: "Không cần, những việc tay chân này giao cho tôi là được, người đẹp cô cô chỉ cần phụ trách đẹp là tốt." Lan Tô Tuyền bị ánh mắt nóng bỏng của anh dọa đến giật mình, ấn tượng tốt trong lòng cô trong nháy mắt không còn sót lại một chút gì. Quả nhiên, vẫn là một người bỏ oi.