Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 749 : Có thực mới vực được đạo

Vành tại Tiểu Thất hơi đỏ lên, đành tươi cười hùa theo: "Vâng thưa điện hạ, người đừng quá lo lắng, nhất định sẽ có cách giải quyết mà. Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn no mới có sức nghĩ ngợi, đúng không nào? “Đúng vậy, có thực mới vực được đạo. Tiêu Nhi nhìn xung quanh nói: “Vậy Tiểu Thất này, em ở Cẩm Thành được một thời gian rồi, cũng đã quen với chỗ này. Em có thể đưa Hồng Liệt đi ăn cơm rồi đi cùng anh ấy đến Cục tuần tra để hợp tác điều tra được không?" Tiểu Thất sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Chỉ có mình em thôi á?" Tiêu Nhi nghiêm mặt lại, cau mày có phần không hài lòng: "Sao, không muốn đi à? Em không ưa Tam vương tử sao?" "Không, không, đương nhiên không rồi." Tiểu Thất nhanh chóng xua tay giải thích: “Em đồng ý mà, tất nhiên phải đồng ý chứ." Đang nói chuyện, cô chợt thoáng nhìn thấy ý cười xấu xa nơi khóe miệng Tiêu Nhi, cô mới chợt nhận ra rồi quay đầu nhìn về phía Hồng Liệt: "Điện hạ, chúng ta đang ở gần phố ẩm thực, chỗ này có bán những món ngon của nước Z như gà om hạt dẻ, canh chua cá quả, lẩu cay, gà xiên que, còn có cơm Tây và đồ ăn Pháp, ngài muốn ăn gì ạ?" Hồng Liệt không có tâm trạng ăn uống, anh do dự mà nhìn về phía đám Tiêu Nhi: "Các cô không đi cùng sao?" Tiêu Nhi ước chừng trên tay còn đống tài liệu lấy từ phòng thí nghiệm của công ty và bệnh viện, cười nói: "Anh đừng giận tôi chưa làm tròn trách nhiệm của một chủ nhà nhé. Tôi muốn nhanh chóng mang tài liệu về cho ông ngoại và tiền bối Cổ Thần xem để mọi người cùng nhau nghĩ cách. Tiểu Thất sẽ lo cho các anh, còn tôi thì mang tài liệu về nhà, chúng ta chia hai đường để tiện bề hành động, vừa tiết kiệm sức lực vừa đem lại hiệu quả cao.” Hồng Liệt nhìn đống tài liệu, đành bất lực nói: "Vậy được rồi! Nếu có phát hiện gì mới thì cứ liên lạc với tôi qua điện thoại, phiền cô chuyển lời cảm ơn của tôi đến ông ngoại cô và tiền bối Cổ Thần nhé." Dù ở bất kỳ thời điểm nào, anh vẫn luôn giữ trọn chuẩn mực ôn hòa nhã nhặn. Khóe môi Tiểu Thất cong lên, hai mắt sáng lấp lánh: "Việc này không nên bị chậm trễ, chúng ta đi thôi điện hạ. Nếu ăn xong sớm còn có thể đến Cục tuần tra sớm hơn." “Được rồi.” Hồng Liệt xốc lại tinh thần, khẽ gật đầu với Tiêu Nhi và Hồng Nhung, xoay người theo Tiểu Thất rời đi. Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Hồng Nhung mon men đến bên cạnh Tiêu Nhi: "Cô Tiêu, cô đang muốn làm gì với họ?" Tiêu Nhi dập tắt nụ cười trên mặt lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Làm sao? Cô có ý kiến gì?" Dứt lời, cô nhét luôn xấp tài liệu vào ngực Hồng Nhung. Hồng Nhung ngẩn ra: "Cô Tiêu, cô làm sao vậy?" "Không phải cô muốn giúp thiếu chủ nhà cô sao?" Tiêu Nhi quay ngoắt lên xe mà không thèm nhìn lại. Hừ, cô còn chưa tính sổ chuyện cô ta hạ độc Hoắc Kiến Phong đâu đấy! Cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được, Hồng Nhung rùng mình, không dám nói thêm nữa, chỉ vội vàng ôm tài liệu đuổi theo. Trong phòng khách của biệt thự nhà họ Tiêu. Tiêu Nhi đặt tài liệu lên bàn uống nước, giới thiệu từng chút một với ông cụ Tiêu: "Ông ơi, đây là bảng phân tích thành phần vắc-xin thu được từ phòng thí nghiệm. Còn đây là số liệu tình trạng thể chất của bệnh nhân lấy từ bệnh viện, có thể có di chứng do ảnh hưởng của thể chất khác biệt. Ông và tiền bối Cổ Thần xem có phương pháp loại bỏ hoàn toàn không, nếu không thì giảm nhẹ cũng được. Tóm lại, chúng ta phải tìm cách giảm thiểu mức độ tổn thương cho bệnh nhân đến mức thấp nhất." "Được rồi, ông hiểu ý cháu.” Ông cụ Tiêu ngoài miệng nói vậy nhưng chỉ lật xem một lát rồi gạt đống tài liệu qua một bên, nghiêm túc nói với Tiêu Nhi: “Ông nghĩ nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là cháu và Phong phải tìm cách đưa Vân Thiên trở về. Mặc dù bà ta là bà nội ruột của Phong nhưng hai bên qua lại chưa lâu, hơn nữa phong cách làm việc cũng khác người, ông thấy thực sự không ổn đâu.” Tiêu Nhi chau mày nghĩ ngợi song vẫn nhẹ nhàng khuyên can: "Kể cả ông không tin bọn họ thì cũng không thể tin Vân Thiên một chút được sao? Đứa chất ngoại yêu quý của ông nếu muốn trốn thì không phải ai muốn là bắt lại được đầu." “Cứ cho là vậy đi nhưng phải tận mắt nhìn thấy thằng bé quay trở về thì ông mới có thể yên lòng!” Ông cụ Tiêu thở dài: “Cháu đừng lo, ông và ông Cổ Thần của cháu sẽ tìm ra phương thuốc giải. Nếu khó khăn quá thì các cháu có thể nhờ Hạo Thiên giúp đỡ. Bên chúng ta có nhiều người như vậy, còn bọn họ chỉ có Vân Thiên và Lucy là người một nhà thôi!" Ông lão vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng cửa "cạch" mở, giọng nói kính cẩn của thím Chu vang lên: "Ông chủ đã về ạ." “Ừ.” Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt gật đầu, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiêu Nhi và ông ngoại đang đứng ngồi không yên: “Ông ngoại, Tiêu Nhi, có chuyện gì vậy? Ông cụ Tiêu lập tức đứng dậy kéo Hoắc Kiến Phong lại: "Cháu về đúng lúc lắm. Ông muốn hai đứa đi đón Vân Thiên về ngay. Cháu thấy sao?" “Không thành vấn đề." Hoắc Kiến Phong đồng ý mà không cần suy nghĩ: “Cháu đã nói rồi, đợi Tiêu Nhi nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, chúng cháu sẽ đi ngay." "Nhất trí! Ông hoàn toàn nhất trí!" Sau khi xác định lực lượng quân ta, ông cụ Tiêu rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, nổi tính trẻ con than thở: "Tiêu Nhi đang lo lắng về mấy vụ dị ứng vắc-xin nên ông mới bảo hai đứa đi ngay kẻo trễ!" Hoắc Kiến Phong ngẩn người ra, dở khóc dở cười nói: "Ông ngoại, Tiêu Nhi lo lắng nhất cho bệnh nhân. Ông biết chuyện này, nhất định phải hiểu cho cô ấy. Nhưng đúng là chúng cháu nên đón Vân Thiên về càng sớm càng tốt." Anh suy nghĩ thêm một chút: "Vậy Tiêu Nhi, anh sẽ gọi Hạo Thiên mang thêm người đến giúp ông ngoại và tiền bối Cổ Thần. Còn chúng ta đi đón Vân Thiên, để người của ta chia thành hai nhóm, được không?"