Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Chương 712 : Có khách đến
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời ló dạng sau những tầng mây.
Trong căn phòng ngủ tĩnh mịch.
Bà cụ thả xóa mái tóc rối tung, nằm nghiêng trên chiếc giường lớn khắc hoa đang yên giấc.
Phương Thào nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, rồi quay lại nhìn đồng hồ treo tường, cuối cùng vẫn phải đưa tay ra đầy nhẹ vai bà cụ một cái: “Bà chủ, bà chủ, có khách đến "
Bà cụ đang ngủ say, bị làm phiền, không khỏi nhíu mày lại xích người sang bên cạnh, không thèm mở mắt, nói: "Sáng sớm, làm gì có ai đến làm khách sớm the?"
Phương Thảo hẻ miệng cười trộm, ngồi xồm xuống bên cạnh bà ấy, nói nhỏ: "Chắt trai của bà chủ tới a." “Chất trai? Chất trai nào, tôi làm gì có
Bà cụ đang mơ màng nói thì đột nhiên im bặt, bà bật dậy khỏi giường, kinh ngạc nhìn Phương Thảo: “Chất trai của tôi? Là đứa bé kia Ap 1/0 Phương Thảo nở nụ cười: “Vâng, là con trai của Thiếu chủ, cậu chủ nhỏ Văn Thiên
Đôi mắt bà cụ sáng lên, trong nháy mắt cơn buồn ngủ đã biến mất sạch, mừng rỡ vươn tay ra: “Mau mau đỡ tôi lên rửa mặt đi “Vâng." Phương Thảo cười rạng rỡ, lập tức đỡ bà cụ dậy rửa mặt.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài tòa thành, một chiếc xe việt dã màu đen vừa dừng lại ngay trước cổng.
Cánh cổng màu đen nhánh đóng chặt, cao vút, lạnh lẽo uy nghiêm, Tường thành xây từ đá viên giống như một tấm chăn, ngăn cách hoàn toàn cuộc sống bên trong tòa thành với bên ngoài.
Vân Thiên mặc một bộ đồ thể thao, chân đi đôi giày chuyên dụng của vận động viên, đang cùng Lucy đứng ở trước đầu xe. Mặt trời vàng ánh lên cao, rễ lớp màn sương ra, ánh sáng lấp lánh bao phủ lấy hai con người đang đứng thẳng, giống như dát lên một lớp ảnh sáng màu vàng rực rỡ.
Bên trong đài quan sát của thành trì, mấy người bảo vệ nữ nhìn thấy Vân Thiên, trong lòng đột nhiên dáng lên tình thương dạt dào của người mẹ. “Nhìn xem, thằng nhóc này đây thì đẹp trai quát "Đúng vậy đấy, nhất là khi thể như thế này, nhìn xem kiểu gì cũng là con ông cháu cha, hoặc nhà có của ăn của để "Đúng đúng đúng, không biết là ở ngoài đó nhà nào sinh được một đứa con trai tốt như thế này, gen nhà này cũng đẹp quá!" “Này, các cô có cảm giác là cậu bé này nhìn có vẻ giống thiếu chủ vừa trở về ngày hôm qua của chúng ta không?" Có một người cảm thán.
Những người khác nhìn kĩ lại một chút rồi cũng phụ họa: “Đúng đúng, nhìn kĩ cũng khá là giống thiếu chủ đấy."
Thỉnh lực và thị lực của Lucy đều vượt trội hơn hẳn người bình thường. Nghe mấy người phụ nữ kia xì xào bàn tán, cô ấy cảm thấy dường như có hơn năm vạn con vịt đang kêu gào ồn ào không ngừng bên tại mình vậy.
Lucy cau mày ngoáy tai, khó chịu nói: "Mấy người có im đi không hả? Rốt cuộc là có chịu mở cổng không? Không mở thì bạn tôi tự mở cổng đi vào đấy."
Mặc dù bức tưởng này khá cao, cổng lớn cũng được đóng rất chặt, nhưng cũng chẳng thể ngăn được chiếc xe Hummer đã được cải tiến này của cô. 316 Máy bào và nữ lúc này mới ý thức được tiếng bản tán của bọn họ đã bị nghe thấy, vội vàng tà vẻ ngoan ngoãn, xếp thành một hàng trên tường thành, khách sáo nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã báo cáo với bà chủ rồi, hai vị khách quý xin hãy đứng chờ một lát thôi."
Lucy hừ lạnh một tiếng: “Chỗ này của các cô lạc hậu như thế à? Còn cần người truyền lời, không có điện thoại à?"
Bảo vệ nữ vừa nói chuyện hơi ngượng ngùng củi thấp đầu, không dám nói tiếp.
Vân Thiên nhìn ngọn tháp cao nhất trong tòa thành được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, đôi lông mày nhỏ nhãn lại: "Lucy, em có chắc là ở đây không?” "Đương nhiên." Nói chuyện với Vân Thiên, Lucy không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa, mà tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Khả năng của em, anh cũng từng kiểm tra rồi còn gì, anh còn không biết sao? Và lại chúng ta đã đi ra ngoài từ buổi chiều ngày hôm qua rồi, ở trong núi cả đêm rồi mới tới nơi này. Anh không cảm thấy là ở một nơi thâm sơn cùng cốc như thế này mà lại xuất hiện một tòa thành, thi bản thân nó đã thủ vị rồi hay sao?"
Vẫn Thiên khoanh tay lại, nhíu mày liếc nhìn cô ấy một cái: “Cũng có lý. Có thể tìm ra được một nơi kì lạ như thế này cũng khá là hay. Nhận được lời khen ngợi của chủ nhân, Lucy lập tức hơn hồ: “Lúc trước em từng ngủ đông lâu quá rồi, bảy giờ nhất định phải đi chơi thật vui với anh. Mặc kế đây là chỗ nào, nhất định em sẽ khiến anh phải vui vẻ đến khi về "
Con người đen láy của Vân Thiên đảo một vòng, trong mắt có vẻ hưng phần, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng cao ngạo như cũ: "Miễn cưỡng nghe lời em lần này đi. Em đừng có nhân lúc anh không để ý mà bị người khác tỉnh kể là được. Đến lúc đó, anh cũng không thèm giúp em nữa.
Lucy lập tức đứng thẳng người lên, cười híp mắt ra dấu "Ok" với Vân Thiên rồi nói: "Anh trai, anh cứ yên tâm đi! Lần này, em cam đoan mình sẽ không giống như cái xe đạp bị tuột xích nữa đâu."
Vân Thiên nheo mắt, khỏe mỗi nhếch lên tạo thành một nụ cười trêu chọc: "Xem ra lần này hiệu quả thăng cấp cũng không tệ, đã biết “như cải xe đạp bị tuột xích" rồi."
Lucy nhếch miệng cười: “Cảm ơn anh trai khích
Cô ấy vừa dứt lời thì thấy một người phụ nữ mặc đồng phục bảo vệ chạy chậm ra từ phía trong tòa thành, xuyên qua lớp sương mù dày đặc, đừng ở bên 5/6 canh đội trường của đội bảo vệ, nhỏ giọng nói gì đó.
Cô ta ép giọng xuống rất thấp, mà nói cũng rất nhanh, cho nên dù thính giác của Lucy hơn hẳn người bình thường nhưng cũng không nghe rõ được hoàn toàn
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
11 chương
377 chương
183 chương
252 chương
10 chương
15 chương
31 chương