Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Chương 704 : Không thể rời đi
Hoặc Kiến Phong trấn tĩnh lại, anh kiên nhẫn khuyên nhủ bà cụ: "Bà nói có lý. Nhưng chân tướng hồi đó ra sao chỉ có họ mới biết sự thật. Nếu họ chết như vậy, sẽ không có ai biết được ngày đó đã xảy ra chuyện gì. Nếu bọn họ thật sự là kẻ buôn người, cháu sẽ tuyệt đối không bao che. Nhưng nếu có nguyên nhân khác, vậy chẳng phải chúng ta đã giết nhầm người tốt rồi sao? Hơn nữa dù có nói thế nào thì họ cũng đã có công nuôi dưỡng cháu trong những năm qua.
Bà cụ suy nghĩ một chút, tựa nhẹ thân người về phía sau ghế, sau đó thản nhiên nói: "Cháu có thể cứu người, nhưng không thể rời khỏi nơi này.
Hoắc Kiến Phong trừng mắt, nhếch mép nở một nụ cười lạnh lùng: "Từ nay về sau bà tính giam cầm cháu ở đây ư? Ép cháu ở đây lo chuyện của Phần Trại sao? Cháu biến mất mà không có một lý do nào như vậy, bà nghĩ rằng cháu không cần phải thông báo cho người nhà một tiếng sao?"
Bà cụ ngồi thẳng dậy, tự tin nói: "Đừng lo lắng, những thứ cần nói bà sẽ nói cho bọn họ, chỉ là chưa phải bây giờ. Hơn nữa, không phải là bà đã giúp cháu trả lại cho nhà họ Hoặc tất cả những thứ mà cháu có được từ bọn họ trong những năm qua rồi sao? Còn phải tính toán điều gì nữa?"
Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong khẽ nheo lại, ánh mắt anh loé lên một tia nguy hiểm: "Là bà đã bí mật giúp đỡ Tổng Phi Phi và Hoặc Tuấn Tú sao?"
Bà cụ hơi sửng sốt nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy. Nhưng bà cũng không giúp cậu ta nhiều lắm, chỉ bằng nói là đôi bên cùng có lợi. Đối với bọn họ, tài sản của nhà họ Hoặc vô cùng quan trọng, nhưng đối với bà, cháu mới là quan trọng nhất.
Hoắc Kiến Phong dựa vào lưng ghế, cố nén cơn chấn động trong lòng
Để đưa anh ra khỏi nhà họ Hoặc và khiến anh đoạn tuyệt hoàn toàn mọi quan hệ với họ, bà cụ đã dùng đến cách tiêu cực nhất nhưng cũng hiệu quả nhất. "Bà thực sự đã nhọc lòng vì cháu rồi.” Hoặc Kiến Phong nói, giọng điệu lạnh lùng.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong nội tâm anh, bà cụ bất đặc đi thở dài: "Cháu à, nếu cháu trải qua tất cả những việc mà bà đã trải qua, cháu sẽ hiểu những gì bà đã làm. Nhưng đương nhiên bà hy vọng cháu sẽ không bao giờ phải chịu nỗi đau khổ như vậy.
Nói xong, bà ấy cũng không nhìn Hoắc Kiến Phong, mà hướng ra ngoài cửa gọi to: "Hồng Nhung, Bạch Bách Hợp, vào đây đi "Vâng."
Cửa phòng mở ra, hai cô gái lần lượt bước vào. Hồng Nhung vô tư, cười vui vẻ và hỏi: "Bà chủ có dặn dò gì không a? Có cần chút đồ ăn nhẹ hay hoa quả không?"
Bạch Bách Hợp tinh ý hơn, cô ta nhận ra bầu không khí trong phòng có chút không ổn, cô ta âm thầm kéo tay áo của Hồng Nhung.
Trong lòng của bà cụ vốn đang suy nghĩ về Hoắc Kiến Phong nên bà ấy không để tâm đến động tác lén lút của hai người họ, bà cụ lập tức phân phó, "Hai người nhanh chóng đưa thuốc giải cho bố mẹ nuôi của thiếu chủ, làm càng nhanh càng tốt."
Hoắc Kiến Phong kinh ngạc nhìn về phía Hồng Nhung: "Cô có thuốc giải sao?"
Lúc chập tối anh đã hỏi qua hai người họ, rõ ràng họ nói không có thuốc giải
Bà cụ giải thích: "Đó không hẳn là thuốc giải độc. Nó chỉ có thể ngăn chặn sự lây lan của độc tố trong cơ thể mà thôi, có thể giúp khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng không thể loại bỏ hoàn toàn chất độc ra khỏi cơ thể được"
Hoặc Kiến Phong không trả lời, chỉ là anh vẫn nhìn chăm chăm vào Hồng Nhung.
Hồng Nhung khẽ cần mồi, vô thức trốn ra sau lưng Bạch
Bách Hợp.
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng mim cười, khẽ nói: "Chỉ cần đưa thuốc giải độc cho mẹ nuôi của cháu là tốt rồi, bố nuôi cháu thì không cần đầu.
Trong lòng Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp lập tức run sợ, hai người chưa kịp mở miệng thì Hoắc Kiến Phong đã nói hết phần còn lại. "Bổ nuôi của cháu không bị trúng độc. Người bị đầu độc chính là con trai của cháu" Bà cụ kinh ngạc trừng mắt: "Cái gì? Con trai của không phải là chất nội của bà sao?" cháu? Vậy Bà cụ quay ngoắt lại nhìn Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp, tức giận quát: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Hồng Nhung co người lại, nép sau lưng Bạch Bách Hợp, không dám nói lời nào.
Khuôn mặt của Bạch Bách Hợp tái nhợt, cô ta cúi thấp người, nói một cách đây áy náy. "Tôi xin lỗi, bà chủ! Là do chúng tôi làm việc sơ suất. Chúng tôi đã tẩm chất độc lên thẻ đánh dấu trang sách của Hoắc Phương Nam, nhưng chúng tôi không nghĩ đến việc ông ta tặng tấm thẻ đó cho con trai của thiếu chủ, dẫn đến việc con trai của thiếu chủ bị trúng độc "Ngu ngốc, các người đúng là ngu ngốc!" Bà cụ tức giận đập bàn, cầm lấy cây gậy bên cạnh vụt tới tấp: "Bây giờ thì thế nào rồi? Chất trai của tôi hiện tại thế nào rồi? Độc dược có thể giải được không?"
Bạch Bách Hợp không né tránh, cô ta bị hai gậy vụt thắng vào người
Cô ta cau mày, cố nén đau đớn nói: "Giải... Giải được " “Giải thế nào?” Bà cụ quát.
Bạch Bách Hợp cần rằng nhìn Hoắc Kiến Phong, không dám trả lời. "Nói "
Trong cơn tức giận, bà cụ lại giơ gậy lên rồi vụt xuống một lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
11 chương
377 chương
183 chương
252 chương
10 chương
15 chương
31 chương