Hoắc Kiến Phong đi theo bà cụ xuống dưới khán đài, anh im lặng quan sát xung quanh. Nhưng anh vừa mới đặt chân xuống dưới thì đã bị vây một nhóm phụ nữ không biết đến từ đâu vây quanh... "Thiếu chủ, tôi là Hani, phụ trách toàn bộ công tác hậu cần ở Phấn Trại." "Thiếu chủ, tôi là Aksu, chịu trách nhiệm về sự an toàn của lâu đài ở Thục Lĩnh." Các cô gái vội vã vây xung quanh Hoắc Kiến Phong để tự giới thiệu bản thân. "Thiếu gia, tôi là Hồng Hoa, tôi phụ trách việc trồng trọt, thu hoạch và cả mua bản thảo mộc ở Thục Lĩnh. Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc đen được cuộn tròn lại, trên đầu cô ấy đeo một món trang sức bạc khá tinh xảo. Giọng nói của cô ấy rất lớn nhưng cũng bị tiếng ồn ào xung quanh áp đảo: "Chúng ta đã gặp nhau lúc chiều nay" "Chào cô." Thái độ của Hoắc Kiến Phong đối với mọi người rất lịch sự, anh cũng nâng ly lên để chào hỏi. Tuy nhiên chỉ mới vài phút trôi qua mà Hoắc Kiến Phong đã nâng ly hơn chục lần, nhưng dù cho mỗi lần chỉ uống một ngụm nhỏ thì anh cũng không thể chịu nổi khi có quá nhiều người như vậy. Bà cụ vuốt ve chiếc gậy đồi mồi, lặng lẽ bước sang một bên rồi nói với Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp: "Tôi đi lên trước, lát nữa hai người các cô nhớ đỡ thiếu chủ lên lầu năm." Hồng Nhung hé miệng cười trộm: "Bà chủ đau lòng sao? Đợi tới lúc về đại bản doanh, những người muốn gặp thiếu chủ sẽ còn đông hơn nữa. “Cô nói nhiều quá!" Bạch Bách Hợp trừng mắt nhìn cô ta một cai, sau đó quay đầu cung kính nói với bà cụ: "Bà chủ lên trước đi, chúng tôi sẽ mời thiếu chủ lên sau. Bà cụ tuyên bố trước mặt mọi người như vậy, Hoắc Kiến Phong cũng không phản đối gì, nên bọn họ cũng thuận tiện sửa lại cách xưng hô với Hoắc Kiến Phong Tầng năm của lâu đài, trong căn phòng lớn nhất ở cuối hành lang. Hoắc Kiến Phong và bà cụ đứng cạnh nhau trước ban công, hai người nhìn xuống những người đang ca hát, nhảy múa và ăn mừng bên dưới. Ánh đèn, lửa trại, âm nhạc du dương và tiếng cười nói rộn ràng... Dưới màn đêm mịt mù, xung quanh là núi non bảo phủ, nơi đây giống như một vùng đất thanh tịnh cách biệt với thế giới bên ngoài, và con người nơi đây được đắm chìm trong không khí tự do có một không hai. Bà cụ nhẹ vuốt ve chiếc gậy đồi mồi, quay đầu nhìn về phía Hoặc Kiến Phong, ánh mặt ôn hòa: "Cháu thấy nơi này thế nào?" “Tốt lắm.” Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, khiến người khác không nhìn được bất kỳ cảm xúc nào của anh: “Cháu chưa từng nghĩ ở trong một hẻm núi sâu lại che dấu một vùng đất trù phủ như Thục Lĩnh, kể cả tiện nghi sinh hoạt hay khoa học kĩ thuật cũng không thua kém gì bên ngoài. " Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc bạc trắng của bà cụ bay bay. Bà ấy giơ tay làm động tác mời: "Buổi tối trời lạnh, vào nhà uống trà trò chuyện đi. Bà biết trong lòng cháu còn có rất nhiều câu hỏi đang chờ hỏi bà " Đôi mắt bà cụ sáng ngời, lộ rõ một trí tuệ uyên bác. Hoắc Kiến Phong chưa kịp trả lời thì bà cụ đã nói tiếp: "Cháu không cần lo lắng, đợi đến lúc bà nói hết những chuyện cần nói rồi, nếu cháu còn thắc mắc gì thì cứ hỏi." "Được, đều nghe bà" Hoặc Kiến Phong lễ phép cúi người đi theo bà cụ rồi ngồi vào bàn trà bên trong phòng. Chiếc bàn trà được trạm trổ hình hoa cỏ tinh xảo, đánh bóng tỉ mỉ và màu sơn còn sáng như mới. Trên đó đặt một chiếc bếp nhỏ bằng đất nung kiểu cổ xưa, ấm trà cũng bằng đất nung mộc mạc đang tỏa ra hơi nóng. "Bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Bà bắt đầu nói cho cháu nghe từ bố cháu nhé." Bà cụ để chiếc gây sang một bên, bưng ấm trà lên rót một tách trà nóng cho Hoắc Kiến Phong rồi chậm rãi nói chuyện. "Bố của cháu là Phí Nam Đức. Nếu không phải cháu vừa sinh ra đã bị người khác ôm đi, thì tên của cháu sẽ là Phí Dạ Thần. Đây là tên mà mẹ cháu đã đặt cho cháu đấy. Bà ấy muốn cháu sẽ giống như một ngôi sao trên bầu trời đêm, sẽ nhìn xuống Trái Đất và tìm được đường về nhà Nghe những lời này, Hoắc Kiến Phong có chút sững sờ. Bà cụ tiếp tục nói chuyện: "Khi cháu nhìn thấy lâu đài của chúng ta, nhìn thấy hoạt động của mọi người, có thể cháu sẽ cho rằng chúng ta là một gia tộc chiếm núi để tự xưng vua Nhưng thực tế không phải như vậy, chúng ta là một đất nước, một đất nước có lịch sử lâu đời và vẫn được thế giới công nhận. Tên đầy đủ là nước Cộng hòa Phần Trại. Chúng ta vốn bắt đầu từ một hòn đảo nhỏ ở Địa Trung Hải." Vừa nói, bà cụ vừa ấn ngón tay lên mặt bàn trà, một ngăn kéo bí mật ngay tức khắc bật ra