Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 655 : Những gì trước đây anh nợ tôi, anh sẽ rất nhanh phải trả lại tôi gấp bội

Tiêu Nhi đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng: "Bác gái, cháu coi bác là trưởng bối, bác mắng cháu thể nào cũng được, nhưng bác không đáng xúc phạm ông bà ngoại cháu, bác không xứng." Vũ Tuyết Như bị khí thế trên người của Tiêu Nhi dọa sửng sốt, nhưng chỉ vài giây sau bà ta liền không đểm xia đến, khóc tê tâm liệt phế như một người đàn bà chanh chua: "Trời ơi. Sao đời tôi khổ thế này? Không được bố mẹ yêu thương thì thôi, ngay cả đứa con trai tự tay anh ấy nuôi nấng cũng không cần tôi nữa. Chồng nắm viện, con dâu hung hãn. Tôi đã tạo nghiệt gì? A a a..." Bà ta ôm ngực, tựa như không thở nổi, rên rỉ vài cái, đột nhiên trợn tròn mắt, ngã ngửa ra phía sau. Bọt mép trào ra khỏi miệng, hai tay cứng đờ duỗi ra, như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng ngón tay lại co quấp như chân gà, vô cùng kinh khủng. Hai vệ sĩ vội vàng bước tới và giữ bà ta lại. Vẻ mặt ai cũng giật mình. Ông cụ Tiêu cau mày lầm bầm: "Diễn cũng hơi quá rồi đấy." Trần Nguyệt Anh ghét bỏ bĩu môi: "Không thể như vậy, định hù dọa ai đó." Tiêu Nhi nhìn Vũ Tuyết Như đang dựa vào người vệ sĩ, toàn thân căng thành một vòng cung quái dị, trên cổ nổi gân xanh, hai mắt chợt ướt đẫm: "Không phải, bà ta không diễn. Hình như bà ta bị bệnh thật rồi." Cô vừa dứt lời, bước tới, đầu ngón tay nhanh chóng bắt lấy cổ tay Vũ Tuyết Như. Sắc mặt ông cụ Tiêu trầm xuống, ông lập tức đi qua, ngón tay nhanh chóng đặt lên cổ tay kia của Vũ Tuyết Như. Vẻ mặt tất cả mọi người đều ngưng trọng, không chớp mắt nhìn hai ông cháu khám và chữa bệnh. Tiêu Nhi cau mày, ông cụ Tiêu cũng cau mày, trong chốc lát, hai người nhìn nhau đồng thanh nói: "Trúng độc. Khi mọi người nghe vậy, sắc mặt của họ thay đổi, ánh mắt của họ vô thức lướt qua Vân Thiên. Cậu bé này vừa mới giải độc xuất viện, thể nào mà sóng này chưa tan sóng khác đã đến? Hoắc Kiến Phong đứng dậy, bình tĩnh ra lệnh: "Tài xế, chuẩn bị xe đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Chị Châu, liên hệ với bệnh viện, chuẩn bị cấp cứu." "Vâng." Lưu Trạch Đông trả lời rồi chạy nhanh ra ngoài. Chị Châu "hả hả", luống cuống đi gọi điện thoại. Mọi người cùng nhau làm việc, đưa Vũ Tuyết Như ra ngoài. Vân Thiên và bà cụ Hoặc cũng đứng dậy đi theo, Tiêu Nhi đã ngăn họ lại đúng lúc: "Bà ơi, bệnh viện có cháu và ông nội. Vân Thiên vừa xuất viện, trong nhà nhờ bà chăm sóc." Không kịp chờ bọn họ trả lời, Tiêu Nhi đã quay người đuổi theo nhóm người rời đi. Bệnh viện, Vũ Tuyết Như trước tiên được đưa đến phòng cấp cứu, Tiêu Nhi và ông cụ Tiêu cũng vào cùng với bác sĩ Hồ và những người khác. Hoắc Kiến Phong đuối người lái xe và người hầu ra ngoài, đợi một mình trên hành lang. Anh khoanh tay nhìn dòng người ngoài cửa sổ đi ra đi vào, ánh mắt lạnh lùng. Ngô Đức Cường vội vàng chạy tới: "Cậu chủ, tôi đã hỏi người hầu ở Tây Uyển. Bà chủ sáng sớm đã đi ra ngoài mà không ăn bất cứ thứ gì. Tôi cũng đã hỏi tài xế. Trên đường đi mọi thứ vẫn bình thường, tinh thần bà chủ vẫn tốt, còn liên tục thúc giục anh ấy lái xe nhanh hơn." Nếu như trúng độc trong nhà họ Tiêu, chưa chắc những người khác trong nhà không bị ảnh hưởng. Nếu như ở trên xe, người lái xe không thể không ảnh hưởng. Khả năng duy nhất là ở nhà họ Hoặc bên kia. Trong lòng anh mơ hồ một dự cảm không lành. Hoắc Kiến Phong nhíu mày, chậm rãi xoay người lại: "Gọi điện báo cảnh sát, thông báo cho Cục trưởng Liêu lập tức phái người phong tỏa Tây Uyển kiểm tra vật dụng cá nhân hàng ngày của bà ấy xem có gì khả nghi không." Ngô Đức Cường hiểu ra, lập tức đứng thẳng người tiến vào trạng thái chiến đấu: "Đã hiểu. Thuộc hạ sẽ làm ngay." Có người xuống tay vào nhà họ Hoắc hết lần này đến lần khác. Đây không còn là một âm mưu đơn giản, mà là một sự khiêu khích. Ngô Đức Cường đi rồi, Hoắc Kiến Phong nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu sáng lên, đang định quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì nghe thấy tiếng giày cao gót gấp gáp đập xuống đất. Anh ngước mắt lên quét tới, Tống Phi Phi mặc một chiếc váy dài và áo khoác ngoài, chạy chậm đến. "Me nuôi thế nào rồi?" Tổng Phi Phi dừng trước mặt Hoắc Kiến Phong, theo bản năng vươn tay năm lấy cánh tay anh, ánh mắt lo lắng: “Đang yên đang lành, làm sao có thể trúng độc chứ?" Hoắc Kiến Phong lạnh lùng lùi lại phía sau một bước, tránh né tay cô ta, nhẹ giọng nói: "Tin tức của cô Tống rất nhanh." "Sáng nay tôi đã hẹn với mẹ nuôi cùng sang gặp bố nuôi. Bà ấy nói rằng cô Tiêu không cho bà ấy gặp bổ nuôi nên phải đến nhà họ Tiêu trước, để tôi ở bệnh viện đợi bà ấy. Nhưng vừa rồi, tôi nghe nhân viên y tế đi qua nói mẹ nuôi bị ngộ độc nhập viện nên xuống ngay." Tổng Phi Phi nói đến đây, đột nhiên dừng lại, đôi mắt đẹp liếc nhìn: "Anh nghi ngờ tôi? Anh nghi ngờ tôi hại bà ấy sao?" Hoắc Kiến Phong thờ ơ không quan tâm, cũng không trả lời. Tổng Phi Phi trông buôn bã, lạnh lùng cười: "A. Anh Phong, cho dù tôi có hận anh thì cũng sẽ không đến mức hạ độc một người phụ nữ tay không tac sát. Hơn nữa, bà ấy là mẹ nuôi tôi, cứu tôi khỏi nhà tù, là người mẹ đã sinh ra tôi lần thứ hai, cũng là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này. Tôi sẽ không, cũng không thể "Đủ rồi." Hoắc Kiến Phong nhướng mày, lạnh lùng ngắt lời: "Đừng diễn nữa, không cần cho tôi xem lòng trung thành của cô." Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bình tĩnh, nói năng lưu loát không chút cảm xúc, nhưng ý tử trong lời nói lại là sự khinh thường và miệt thị trần trụi. Bàn tay của Tổng Phi Phi buông xuống bên người nằm thành năm đấm, móng tay căm sâu vào lòng bàn tay. Cô ta tiến lên trước hai bước, đến gần Hoắc Kiến Phong, đôi môi đỏ mọng gợi lên một độ cong lạnh lùng: "Hoắc Kiến Phong, anh đừng đắc ý, đừng ỷ vào tôi yêu anh mà cho là mình có thể không chút kiêng ky tổn thương tôi, coi thường tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi đã sớm không có hứng thú với anh, những gì trước đây anh nợ tôi, anh sẽ rất nhanh phải trả lại tôi gấp bội." Ánh mắt Hoắc Kiến Phong khẽ động, nhếch khóe miệng lên, nhẹ giọng nói: "Tôi nợ cô?" “Tất nhiên." Tổng Phi Phi tròn mắt, nói chắc chắn: “Có điều, tôi không nói về những món nợ tình cảm, tôi đã sớm không quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường" Cô ta đảo mắt, cười đắc thắng: "Nhưng bây giờ tôi sẽ không nói cho anh biết, rất nhanh thôi, anh sẽ biết tôi đang nói rốt cuộc là cái gì." Hoắc Kiến Phong nhíu mày không chút để ý, vừa định nói, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, Tiêu Nhi và ông cụ Tiêu cùng bước ra ngoài.