Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Chương 628 : Em yêu anh
Lê Việt Bách đưa một cái ghế tới, sau đó mấy người bọn họ đỡ bà cụ ngồi xuống.
Triệu Thanh Xuân nhẹ nhàng động viên bà cụ: "Bà à, bà không cần phải quá lo lắng đâu ạ, bây giờ đang giải độc rồi. Tình trạng bây giờ của Vân Thiên đã khá hơn rất nhiều so với lúc trước, bà hãy cứ yên tâm, có ông ngoại và Tiêu Nhi ở đây thì bọn họ chắc chắn sẽ bình an qua khỏi."
Bà cụ Nguyệt Anh dựa vào thành ghế, những giọt lệ nóng hối tuôn trào từ nơi hốc mắt mờ mit ấy: "Thàng bé chỉ mới nhỏ như vậy, sao có thể lấy ra bao nhiêu là máu như thế được cơ chứ?"
Mặc dù trong đôi mắt bà cụ chỉ tồn tại hai sắc màu đen trắng nhưng Vân Thiên đang năm trên giường bệnh mà trên người nhân viên y tế là từng vệt loang lổ màu tối, bà cụ vừa nhìn là đã nhận ra ngay! "Nếu như biết trước rằng có đối mắt sáng sẽ phải thấy cảnh tượng này thì tôi thà rằng mù đến hết đời cũng không bao giờ muốn nhìn thấy Vân Thiên như thế này đâu!" Bà cụ Nguyệt Anh ôm ngực, buồn phiên nói tiếp: "Mất không thấy thì lòng tôi sẽ không còn đau đớn như thế này nữa!"
Sau khi chồng mất sớm, một mình bà cụ phải gồng mình gánh cả nhà họ Hoắc to lớn như thế, đã từng tung hoành ngang dọc khắp thương trường bao nhiêu năm nhưng tại ngay lúc này bà cụ Nguyệt Anh vốn hành động quyết đoản nay lại cảm thấy sợ! Bà cụ sợ những giọt máu trong phòng cấp cứu! Sợ phải nhin bảo bối bên cạnh mình chịu đựng bao khổ đau!
Vành mắt di Mẫn cũng đỏ lên, nước mắt rơi xuống như mưa nhưng ngoài miệng lại an ủi bà cụ: "Bà chủ, bà đừng nói như vậy. Sẽ tốt thôi, rồi tất cả cũng sẽ tốt thôi. Bà phải đặt niềm tin vào cậu Ba, tin vào cô Ba và cũng phải tin tưởng cậu Vân Thiên. Tương lai tốt đẹp của gia đình bọn họ vẫn đang đón chờ phía sau kia mà!" "Đúng vậy đó! Bà cứ yên tâm đi!" Những người khác cũng hùa theo, mỗi người một câu động viên tinh thần bà cụ. Bầu không khí bên trong phòng quan sát dần dễ chịu hơn mà tình hình trong phòng cấp cứu cũng ngày càng tốt lên. Máu độc được rút ra từ cổ tay của Vân Thiên từ màu đỏ đen ban đầu sang đỏ sẫm, giờ phút này đã trở thành màu đỏ tươi bình thường. Độ dính, độ nhớt của máu cũng đã xảy ra thay đổi, không còn dính trên thành ống nữa mà đã trở nên trơn bỏng, độ sáng bên trong ngày càng thấy rõ hơn, dòng máu cũng dần trong hơn. Nhịp tim và huyết áp của cậu đã có xu hướng ổn định lại.
Nhưng tình cảnh của Hoắc Kiến Phong lại hoàn toàn trái ngược với Vân Thiên.
Mồ hôi không ngừng túa ra từ trên chóp mũi và trên trán anh, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, đến cả vành môi cũng sắp lợt màu.
Tiêu Nhi nhìn xem số liệu hiển thị trên dụng cụ giám sát, cảm giác được lòng bàn tay đang nóng ẩm và dinh dính, cô cau mày hỏi: "Anh cảm thấy thể nào? Có chỗ nào thấy không thoải mái hay không?"
Hoắc Kiến Phong yếu ớt lắc đầu: "Anh không sao, em đừng lo lắng, đây đều là tình trạng bình thường xảy ra khi truyền máu thôi."
Tiêu Nhi nghiêm mặt lại: "Trong y học, không phải trường hợp nào cũng là bình thường. Nếu như anh cảm thấy trên người mình có chỗ nào khó chịu thì nhất định phải nói, tuyệt đối không được gồng mình chống chọi. Nếu không thì không những không cứu được con trai mà đến cả cơ thể anh cũng sẽ gặp phải thương tổn rất nặng nề."
Sâu thẩm trong ánh mất của Hoắc Kiến Phong hiện lên sự yêu chiều: "Cô ngốc! Chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao nhiều chuyện như vậy, cùng nhau đối mặt với biết bao lần nguy hiểm và cận kề cái chết, chúng ta không phải là luôn cố gắng chống choi hay sao? Chẳng lẽ lại có thể vì truyền vài giọt máu mà chết trong phòng phẫu thuật ở một đất nước đang hòa bình thể này được sao? Yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đầu."
Anh càng bình tĩnh, trong lòng Tiêu Nhi lại càng khó chịu.
Cô mím môi, cật lực chịu đựng chua xót và đau đớn trong lòng, cố nén nước mắt vào trong để không trào ra ngoài: "Em không thể mất đi hai người, bất cứ người nào cũng không thể được."
Cô siết chặt tay Vân Thiên, đồng thời cũng năm chặt lấy tay Hoắc Kiến Phong: "Em yêu anh, Kiến Phong! Em yêu con trai! Em yêu cảm giác được anh và con trai ở cạnh em, yêu cảm giác được hai người vây quanh. Em không thể mất đi hai người! Không thể!"
Hoắc Kiến Phong mở to mắt nhìn cô, quanh vành mắt đã dần ứng hồng. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên chính miệng cô nói với anh ba chữ "Em yêu anh"! Chính miệng cô đã thừa nhận cô yêu anh!
Ngay trước mặt bao nhiêu người, trước những người thân nhất của cô!
Khóe môi Hoắc Kiến Phong run lên, anh muốn đưa tay vuốt ve mặt cô nhưng kim tiêm trên cánh tay đang truyền màu khiến anh không thể tùy ý động đây.
Nước mắt ánh lên trong đôi mắt anh phản chiếu bóng đèn phẫu thuật trên đinh đầu, hệt như sao trời đang rơi xuống.
Giọng nói của anh nghen ngào: "Anh cũng yêu em! Anh cũng yêu con trai! Anh muốn dùng sinh mệnh của mình để yêu em, yêu con trai! Anh biết, nếu như đối lại là em, trong hoàn cảnh anh cần em dùng sinh mệnh của mình để nối dài sinh mệnh của anh thì em nhất định cũng sẽ không hề đắn đo. Chúng ta đều như thế, chúng ta đều đồng ý dùng sinh mạng của chúng ta để yêu con trai chủng ta như nhau."
Tiêu Nhi đã nước mắt lưng tròng, run run nói: "Trong lòng em, anh và thâng bé đều quan trọng như nhau."
Cô muốn Vân Thiên còn sống! Cô cũng muốn anh còn sống! Cả hai, một người cũng không thể thieu!
Hoắc Kiến Phong gật đầu đồng ý với cô: "Anh biết, anh biết tất cả. Tiêu Nhi, cuộc đời anh đã sắp trôi qua một nửa rồi, những chuyện có thể khiến anh thực sự hạnh phúc không có nhiều, nhưng khổ lại rất nhiều. Vào đúng thời điểm mà anh cảm thấy suốt đời này mình chỉ có thể chìm ngập trong bể khổ thì chính em đã cứu vớt anh. Em mang đường đến cho anh, xua tan đi tất cả đau khổ nơi anh, khiến cho quãng thời gian có em trở nên ngọt ngào. Vì vậy cho nên dầu giờ phút này anh không còn tồn tại nữa thì anh cũng cảm thấy rất đáng. Bởi vì có rất nhiều người trên cõi đời này chưa được hưởng thu thứ hạnh phúc ấy, mà anh lại có thể hướng hết trong mấy năm ngắn ngủi vừa qua. Tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua là sự may mắn mà rất nhiều người mấy đời cũng không cảm nhận được lấy một lần.."
Hai hàng lệ nơi hàng mi của cô tuôn ra không ngừng, trước mắt Tiêu Nhi chỉ còn khoảng không mờ mit.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
37 chương
87 chương
111 chương
76 chương