Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Chương 520 : Không cho phép có mày may sai sót
Hồng Mẫn gỡ khẩu trang xuống để lộ những đường nét trên khuôn mặt trắng trẻo, dịu dàng cười khẽ: "Tôi không sao, người bên dưới ngủ hết rồi.”
Dịch Tiểu Phi gật đầu: "Tôi đã kiểm tra bên trên, cũng ngủ hết rối. Thuốc của cô Tiêu Nhi Nhi lợi hại thật. Hiện giờ trên du thuyền, ngoại trừ thuyền trưởng là người của chúng ta là vẫn tinh táo thì chỉ còn lại anh và tôi. Chúng ta phải tranh thủ ra tay ngay lúc này."
Hồng Mẫn gật đầu tán thành: "Được, chúng ta chia nhau ra hành động. Cô nhận diện người, việc nặng nhọc để tôi."
Họ nhìn nhau, nở nụ cười hiển hòa một cách rất ăn ý.
Trong cabin, Dịch Tiểu Phi quay từng gương mặt lại và cần thận nhận diện từng người một.
"Đây không phải."
"Đây không phải.""Đây cũng không phải "
Hồng Mẫn đi theo sau cô ấy, bưoc qua những người mà cô ấy nói "phải", và kéo những người cô ấy nói "không phải" ra boong tàu, ném trực tiếp xuống biển.
Những tiếng "tùm, tùm" nghe rõ mồn một giữa màn đêm đen tĩnh lặng, nhưng những người đang say ngủ trong cabin lại không hề có dấu hiệu thức dậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời sáng rõ như bụng cá, người trên thuyền mới tử tử tỉnh giấc.
Họ còn đang ngái ngủ, ngơ ngác xác nhận lại vị trí của mình, một lúc sau mới nhìn rõ người bên cạnh.
Tất cả họ đều ngủ trên ghế tựa ở sảnh nơi diễn ra buổi tiệc, còn Đinh Thanh Thanh, Dịch Tiểu Phi và Hồng Mẫn thi đứng trên bục mái vòm.
Đinh Thanh Thanh đưa mắt nhìn từng gương mặt, nói nhỏ với Dịch Tiểu Phi: "Hai người chắc chắn là trong số họ không còn người của bố tôi rồi chứ? Những người còn lại đều là người minh?"
Dịch Tiểu Phi gật đầu: "Chắc chắn, chúng tôi đã kiếm tra từng phòng, mỗi boong tàu bao gồm cả nhà vệ sinh đến ba lắn."Suốt cả đêm, cô ấy chỉ tập trung nhận diện nên đã mệt đến nhũn cả chân.
Đình Thanh Thanh chau mày cảnh giác, rối quan sát lại một lượt những người đang ngơ ngác nhìn nhau kia.
Hồng Mẫn ôn tổn bảo: "Cô cả, cô không cần phải lo lắng qua, chúng ta đông người như vậy, cho dù có một hai con cá lọt lưới thì họ cũng không gây ra sóng gió gì được."
"Không, anh không hiểu đâu, không được phép cỏ bất kì con cả nào lọt lưới ở đây."
Đinh Thanh Thanh nghiêm nghi, ảnh mắt sắc lạnh: "Bổ tôi có chấp với thứ khoa học trái tự nhiên này hơn những gì mọi người tưởng tượng nhieu, chi cần có một người còn sống thì không biết được người đó sẽ truyền tin ra ngoài bằng cách gì đâu. Một khi bố tôi biết thì đừng nói gì đến hai người, ngay tôi đây cũng bị trừng phạt nghiêm khắc. Và quan trọng hơn cả là, một khi chúng ta bại lộ thì sẽ ảnh hưởng đến cả kế hoạch của chị Tiêu Nhi. Chi ấy vất vả trăm chiếu mới vach ra được một kế hoạch kín kẽ như thế, chúng ta không được phép có bất cứ sơ sảy gì ngay tại bước đầu tiên."
Hồng Mẫn lặng lẽ trao đổi với Dịch Tiểu Phi bằng ánh mắt, thấy cô bé tôn trọng lời nói của Tiêu Nhi nhưthánh chỉ, trong lòng cũng thấy an tâm hơn.
Đình Thanh Thanh xác nhận lại những người đang có mặt đều là người mình xong, hång giong nói: "Thưa quý vị, hiện giờ có thể quý vị vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện đang diễn ra, nhưng không quan trọng. Mục dich của chúng ta vẫn như ban đầu, trước đây các bạn là người của tôi, hiện giờ là người của tôi và sau này cũng là người của tôi, rõ chưa?"
"Rö!" Đảm người đồng thanh hô lên.
"Tối làm!" Đinh Thanh Thanh cong môi cười hài lòng: "Tiếp theo, mọi người hãy nghe cho rõ đây. Từ hôm nay trờ đi, mọi hành động của các bạn đều buộc phải nghe theo sự chỉ đạo của tôi. Ai trái lệnh, chết! Không được sự đồng ý của tôi, không một ai được phép liên lạc với thế giới bên ngoài, bao gồm cả bố tôi. Ai trái lệnh, chết! Sau khi lên bở, mọi hành động của các bạn vẫn tuân theo sự chi đạo của tôi. Nếu như không tìm được tôi thì có thể tìm Hồng Mẫn và Tiểu Phi, và nghe theo họ, rõ chưa?"
Ai nấy đều hơi ngạc nhiên một thoáng, nhưng rất nhanh chóng đã đồng thanh hô to: "Rõ!"
Đinh Thanh Thanh đẩy mãn nguyện với thành công đang có, gid ngón tay cái lên với họ một cách vui về: "Good! Các bạn là những cấp dưới tuyệt vời nhấtcủa tôi, tôi tự hào vì các bạn!"
Từ xưa đến giờ, tình tình cô bé rất bạo lực, đột nhiên khen ngợi như vậy khiến ai nấy cũng tươi cười hón hở,
Không biết là ai đó đột nhiên tâng bốc: “Cô cũng là đại ca tuyệt vời nhất của chúng tôi."
Mọi người hơi ngắn ra, rồi đồng thanh hô theo: "Đại ca! Đại ca! Đại ca.."
"Ha ha ha..."
Đinh Thanh Thanh bật cười khoái trá, quà nhiên là phải ra khỏi phạm vi quyền lực của bố thì cô bé mới có thể hoàn toàn làm chính mình.
Cười xong, cô bé mới giờ tay ra hiệu cho mọi người trật tự, ngón tay chỉ vào một vài người: "Anh, anh, các anh theo Tiểu Phi đi kiểm tra lại một lần nữa, không được bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào. Những người khác ai về vị trí của người nấy, giám sát lẫn nhau, nếu như phát hiện người nào có biểu hiện bất thường thì lập tức báo cáo với tôi, sẽ có thường hậu hĩnh."
"Đại ca muôn năm! Đại ca muôn năm..."
Đám đông lại một lần nữa reo hò ca ngợi, rồi mới giải tán đi làm nhiệm vụ của minh.Chớp mắt, cả đại sảnh chỉ còn lại Đinh Thanh Thanh và Hồng Mẫn.
Đinh Thanh Thanh đút hai tay vào túi, liếc nhìn Hồng Mẫn nửa cười nửa không: "Đại hoàng tử, điểm đến đầu tiên của chúng ta là hoàng cung nước Thanh Bạch của anh, anh chắc chắn là người trong hoàng gia sẽ không thẳng tay giết tôi đấy chứ?"
Ngay khi kế hoạch của Tiêu Nhi bắt đầu, họ đã xác nhận lại thân phận một lần nữa.
Hồng Mẫn vẫn tỏ ra khiêm nhường như mọi khi, khuôn mặt bình thản, giọng nói đúng mực: "Cô yên tâm, nếu như muốn lấy mạng cô thì cô đã không thể sống được đến bây giờ. Tôi đã đồng ý đứng trên cùng một con thuyền với cô Tiêu Nhi Nhi thì sẽ không ra tay với cô nữa, trừ khi..."
Những lời phía sau, không cần anh ta nói hết, Đinh Thanh Thanh đã nhoẻn cười: "Ha ha ha, anh yên chỉ. Anh sẽ không làm chị Tiêu Nhi thất vọng, và tôi lại càng không."
Cô bé sẽ dùng sự thật để chứng minh với tất cả mọi người rằng cô mới là người trung thành với Tiêu Nhi nhất.
Hồng Mẫn nhướn mày thở d: ""Được, tôi sẽ chống mắt lên xem.""Bây giờ tôi sẽ bày tỏ lòng chân thành của minh với anh" Đình Thanh Thanh nói rồi bò tay ra khỏi túi.
Cô bẻ xòe tay ra trước mặt Hồng Mản, bên trong là một chiếc điện thoại vệ tinh thông minh: "Chiếc điện thoại này đã được cài đặt lại, ngay cả bố tôi cũng không dò được tín hiệu. Bây giờ, anh có thể liên lạc với người trong hoàng gia của mình được rồi."
Hồng Mẫn đắn đo nhìn cô bé, không nhận lấy ngay lập tức.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
46 chương
68 chương
41 chương
104 chương