Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 518 : Đại hoàng tử chết

Cho đến khi Tiêu Nhi thu hồi tầm mắt của mình lại, thì Kenny Đinh đã chuẩn bị dẫn theo tất cả mọi người rời đi rồi. Tiêu Nhi vội vàng bước nhanh đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Ngài Kenny Đinh, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng một chút, hi vọng ông có thể chấp nhận." Kenny Đinh nở nụ cười thân thiện: “Cô Tiêu Nhi đừng khách khí, cô cứ nói đi, đừng ngại." "Tôi muốn ông có thể giúp tôi một tay, đưa tiễn Đại hoàng tử của nước Thanh Bạch là Hồng Mẫn." Tiêu Nhi cắn cắn môi, thành khẩn nói: “Con người ôi đây, mặc dù không phải là người có lòng tốt, biết bao dung gì cả, nhưng mà nước Thanh Bạch có ơn rất lớn với tôi. Bọn họ chẳng những cứu mạng tôi, mà những năm qua cũng vẫn luôn che chở cho tôi, cho nên tôi mới có thể thoải mái nghiên cứu về y học, có được thành tựu như ngày hôm nay. Tôi mong ngài Kenny Đinh có thể giúp đỡ tôi một lần, đưa Đại hoàng tử trở về, trả lại ơn nghĩa mà nước Thanh Bạch đã cho tôi." Kenny Đinh nhằm hai mắt lại, dường như đang suy nghĩ. Tiêu Nhi vội vàng bổ sung thêm: “Ngài Kenny Đinh, ở trên đảo có nhiều người trẻ tuổi như vậy, chắc là thêm cả Đại hoàng tử nữa cũng không sao đâu đúng không?" Kenny Đinh xoa trán, gật đầu một cái đáp: “Đúng là như vậy. Tôi cũng rất muốn giúp đỡ cô Tiêu Nhi lần này, chỉ có điều, trước khi việc lớn được hoàn thành, thì tôi không muốn gây ra bất cứ phiền phức nào có thể dẫn đến chiến tranh." Tiêu Nhi nhíu mày, khó hiểu nhìn ông ấy. Kenny Đinh thản nhiên giải thích với cô: “Đúng là trước kia Hồng Mẫn chính là Đại hoàng tử của nước Thanh Bạch, nhưng mà tình huống hiện tại là, toàn bộ Hoàng thất của nước Thanh Bạch đều cho rằng Hồng Mẫn đã phản bội lại Hoàng thất, phản bội lại chính dòng họ của mình, nên đã bị Hoàng tử ba giết chết ngay tại chỗ. Nếu như bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một Đại hoàng tử, mà Đại hoàng tử này lại còn mất đi ký ức vốn có, thì chắc chắn Hoàng cung nước Thanh Bạch sẽ cho người đi tra xét ngọn nguồn. Đến lúc đó, cho dù có là Thanh Thanh hay là bản thân tôi, thì cũng khó có thể ăn nói được với bọn họ. Dù sao những chuyện như thế này, con bé bốc đồng nên mới làm sai, một người cha như tôi cũng phải có trách nhiệm trong việc dạy dỗ con không nghiêm." "Nhưng mà tôi cảm thấy, sai lầm lần này của cô Thanh Thanh hoàn toàn có thể bù đắp được mà!" Tiêu Nhi dùng lí lẽ để biện luận: "Chỉ cần đưa được Đại hoàng tử về nước, để đức vua và hoàng hậu kiểm chứng thân phận của anh ấy xong, thì cảm giác vui mừng khi tìm lại được đứa con đã mất tích của bọn họ nhất định sẽ có thể khiến cho bọn họ xá tội không truy cứu nữa." Kenny Đinh cười ha ha: "Cô Tiêu Nhi, không phải ai cũng giống như cô, vừa lương thiện vừa ngây thơ như thể. Căn bản là cô không hiểu rõ Hoàng thất là nơi như thế nào. Tôi đưa cậu ta theo biết đâu sẽ gây ra phiền phức gì đó, không bằng cử giữ nguyên hiện trạng như bây giờ, lấy bất biến ứng vạn biến. Vả lại, theo như hiểu biết của tôi, thì hån là tình cảm giữa cô và Hoàng tử ba rất sâu đậm đúng không? Hoàng tử ba bây giờ đã là người dự định được nối ngôi sau này của nước Thanh Bạch, cậu ta đã bắt đầu quen thuộc với các cấp bậc lễ nghĩa của Hoàng cung cũng như những chuẩn mực của nơi đó rồi, cũng đã bắt đầu bắt tay, lôi kéo các đại thần về phe mình rồi. Nếu như bây giờ Đại hoàng tử trở về, lỡ như ảnh hưởng đến việc kế thừa ngai vàng của Hoàng tử ba, thì cô Tiêu Nhi, cô có cảm thấy hối hận không?" Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net Tiêu Nhi hơi giật mình, đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, nhưng Kenny Đinh đã không còn kiên nhẫn nữa mà phẩy tay: "Cô Tiêu Nhi, chuyện này cứ như vậy đi. Sau này khi hạng mục đã được hoàn thành rồi, thì cô và cậu Phong cũng nên về nước Việt đi, còn chuyện ở nước Thanh Bạch, thì đã không còn liên quan gì đến cô từ lâu rồi, cô cũng đừng để tâm làm gì nữa. Cho dù tương lai có thật sự bị nước Thanh Bạch biết được, dẫn tới chuyện bị báo ứng gì đó, vậy thì đương nhiên cả nhà họ Đinh chúng tôi cũng sẽ tự mình gánh chịu, cam đoan không để liên lụy gì đến cô Tiêu Nhi." "Thế, nhưng mà..." Nhưng Tiêu Nhi còn chưa kịp nói thêm điều gì, đã thấy mắt Kenny Đinh sáng lên, quay về phía tàu biển chở khách định kì kia, ra dấu một cái. Tàu biển chở khách định kì lập tức kéo một tiếng còi hơi thật dài, sau đó thu hồi lại thang cuốn, chậm rãi rời khỏi bến cảng. Tiêu Nhi cắn cắn môi, cuối cùng chỉ có thể cưỡng ép bản thân nuốt toàn bộ lời nói còn lại của mình vào trong. Cô nhìn về phương hướng mà tàu chở khách định kì đang rời đi, trong mắt chỉ còn lại sự tiếc nuối và không cam lòng. Kenny Đinh vẫn bình thản đứng yên đánh giá, trong mắt ông lại chợt xuất hiện vẻ hài lòng vì đạt được mục đích. Vào thời gian dùng bữa tối, Hoắc Kiến Phong, Tiêu Nhi và Kenny Đinh đang ngồi cùng ăn cơm cùng với nhau. Một người máy trí tuệ nhân tạo mặc trang phục hầu gái đang đứng bên cạnh, thành thạo phục vụ đồ ăn cho bọn họ, thêm rượu, chia thức ăn, kể cả những việc tỉ mẩn như lọc xương cá và lột vỏ tôm, bọn chúng cũng có thể hoàn thành vô cùng tốt. Kenny Đinh lắc lắc ly rượu trong tay, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ đắc ý: “Cô Tiêu Nhi, cô xem đi, có phải là có bọn chúng như thế này, cũng tiện hơn rất nhiều đúng không? Rất biết nghe lời." "ừm ừm." Tiêu Nhi ăn tôm thịt mà người máy đã lột sạch vỏ, gật đầu như giã tỏi: "Cho nên, tôi cảm thấy là ngài Kenny Đinh đây nhất định là người thông minh nhất trên thế giới này. Chỉ có ông mới có thể nghĩ ra được những kỹ thuật tốt như thế này, đồng thời còn biến nó thành sự thật." "Ha ha ha.." Kenny Đinh vui sướng cười to, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly: “Cô Tiêu Nhi, cô thật sự rất đáng yêu đấy! Ngoại trừ y học, chuyện cô am hiểu nhất chính là khen ngợi người khác sao?" Tiêu Nhi kiên định lắc đầu, nói: “Dĩ nhiên là không phải rồi, những gì mà tôi nói đều là lời nói thật. Trong lòng tôi, ông là một người vô cùng lợi hại. Nhưng đương nhiên là chồng tôi phải được xếp trước ông rồi." "Ha ha ha." Kenny Đinh lại sảng khoái cười to. Khóe miệng Hoắc Kiến Phong cũng hơi cong lên. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất Trong lúc bầu không khí đang rất hòa hợp, thì Ward đột nhiên vội vàng hấp tấp lao vào phòng ăn: "Thưa ông chủ, có chuyện rồi..." Ba người ngồi quanh bàn ăn, ai nấy cũng đều giật mình. Kenny Đinh vô thức nghĩ tới Đinh Thanh Thanh, lông mày của ông ta cau chặt lại: “Có chuyện gì thế?" "Ở bên sân vận động vừa mới có một cuộc ẩu đả xảy ra, có hai người đánh nhau dẫn đến cả hai cùng chết." Kenny Đinh nghe thấy thể thì lập tức thả lỏng ra, nói: "Còn tưởng là chuyện lớn gì chứ. Trên đời này có ngày nào là không có người chết chứ? Nếu như cả hai người bọn họ là người một nhà thì cứ sắp xếp an táng ổn thỏa là được." Ward nhìn Tiêu Nhi một chút, đôi môi giật giật, có vẻ muốn nói lại thôi. Ánh mắt Kenny Đinh lập tức tối lại: “Có lời gì thì cứ nói đi." Ward lấy hết can đảm nói: “Một trong số hai người chết chính là vị mà hôm nay cô Tiêu Nhi cố ý đề cập tới, Đại hoàng tử của nước Thanh Bạch, Hồng Mẫn." "Cái gì?" Tiêu Nhi lập tức bật dậy khỏi ghế. Hoắc Kiến Phong và Kenny Đinh còn chưa kịp mở miệng, cô đã co cẳng chạy vụt ra ngoài, vừa chạy đi vừa hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?" “Đang... Đang ở ngoài sân vận động." Kenny Đinh và Hoắc Kiến Phong nhìn nhau một cái rồi cũng vội vàng đuổi theo. Dưới màn đêm đen kịt, ánh đèn sáng ngời chiếu lên sân vận động sáng như ban ngày. Từ phía xa, Tiêu Nhi đã nhìn thấy một đám người đang tụ tập ngoài sân bóng. Gió đêm thổi qua, đưa tới mùi máu tanh mờ nhạt. Tiêu Nhi bước nhanh tới chỗ đó, tách đám người ta chen vào trong, đập vào mắt cô chính là hai người đàn ông đang nằm trên mặt đất, bộ dạng kì quặc. Bọn họ nằm đối diện nhau, hai mắt trợn trừng trừng nhìn thẳng vào đối phương, con dao găm sắc bén trong tay đâm thật sâu vào lồng ngực người kia. Dòng máu đỏ thẫm chảy ra theo miệng vết thương, thẩm ướt bộ quần áo thể thao mà bọn họ đang mặc. Trên mặt đất, bãi cỏ vốn mang một màu xanh biếc nay đã bị nhuộm thành màu đỏ tươi. "Hồng Mẫn? Hồng Mẫn!” Tiêu Nhi trố mắt nhìn, sau đó vội vàng lại gần đẩy hai tay đang cầm dao găm của hai người bọn họ ra rồi kiểm tra cho bọn họ. Tay của hai người vẫn còn độ ẩm, nhưng mà nhịp tim đã hoàn toàn ngừng lại, con ngươi cũng không còn thay đổi gì nữa. "Gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ đi!" Tiêu Nhi gào thét, tay cô giật chiếc khăn lụa trên cổ mình xuống, liều mạng giữ chặt miệng vết thương trên ngực Hồng Mẫn, muốn cầm máu đang chảy ra, nhưng mà mọi việc cô làm đều là phí công. Sắc mặt Hồng Mẫn tái nhợt, thân thể anh ta dần dần lạnh đi, rồi cứng ngắc...