Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 124 : Bà cụ hoäc tới bệnh viện

Ôn Thục Nhi khó hiểu nhíu mày, thở dài: “Hầy, chuyện tình cảm quá phức tạp, thật sự không thích hợp với eml” Vương Thiên Hạo bị lời nói trẻ con của cô làm cho buồn cười, môi nhếch lên một nụ cười: “Cô bé ngốc nghếch!” Anh ta nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ nuông chiều: “Cho dù thế nào, bọn anh cũng không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến em. Có lẽ trong mắt những người giàu có như bọn họ, có thể em chẳng là gì cả.. Nhưng trong mắt bọn anh, em là người tốt nhất, là người duy nhất, là người không ai có thể làm tổn thương được!” Ôn Thục Nhi hai mắt đỏ bừng, sụt sịt mũi một cách khoa trương, “Cám ơn anh Thiên Hạo, thật tốt khi có bọn anh.” “Nhưng bọn anh cứ yên tâm, em là bảo bối được mọi người nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, sẽ không để người khác tùy tiện bắt nạt đâu.” Cô cong miệng cười, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh: “Hơn nữa, bà nội và Kiến Phong đối xử với em rất tốt!” Nhìn thấy lông mày cô giãn ra, Vương Thiên Hạo không nói gì, xoa xoa đầu cô: “Được rồi. Ngoan ngoãn đi ngủ đi. Ngày mai tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” “Vâng ạ” Ôn Thục Nhi ngẩng mặt lên, cười nheo mắt.. Cô nhìn Vương Thiên Hạo rời đi, và khi hình bóng anh ta biến mất, vẻ mặt cô lại có chút ảm đạm.. Bệnh viện K của thành phố.. Tầng ICU, bên ngoài phòng bệnh cao cấp.. Nhìn thấy dì Mẫn xuất hiện trên hành lang với bà cụ, Ngô Đức Cường giật mình.. Thân hình anh ta cứng ngắc, dùng vai đẩy đẩy Hoắc Kiến Phong, thấp giọng vội nói: “Cậu ba, cậu ba, bà cụ đến rồi.” Ánh mắt nhìn chằm chằm phòng bệnh của Hoäc Kiến Phong, chậm rãi thu lại, nghiêng đầu nhìn về hướng thang máy.. Dì Mẫn đang đỡ bà cụ lại gần, chỉ cách họ hai ba bước.. “Bà nội, sao bà lại ở đây?” Hoắc Kiến Phong nói với giọng điệu cung kính.. “Xin chào cậu ba.” Dì Mẫn đỡ bà cụ dừng lại, lên tiếng trước: “Đã hai ngày một đêm cậu không về nhà. Bà cụ lo lắng cho cậu, nên đặc biệt tới gặp cậu.” Ngô Đức Cường sửng sốt khi nghe câu trả lời vô cùng bình thường trong mắt người ngoài.. Dì Mãn đang nhắc nhở cậu ba thay cho bà cụt Người đàn ông mặt không chút thay đổi, thờ ơ nói: “Cảm ơn bà nội, đã vất vả cho bà nội rồi.” Anh ấy vẫn không chút áy náy như vậy sao? Dì Mẫn có chút tức giận, cảm thấy ấm ức thay cho bà cụ và cô ba.. Bà cụ Hoắc an ủi siết chặt tay dì Mẫn, giọng nói bình tĩnh: “Cô Tống thế nào rồi?” “Không tốt lắm.” Hoắc Kiến Phong trầm giọng nói, vô cùng kiệm lời.. Ngô Đức Cường vội vàng nói thêm: “Cô Tống vẫn còn hôn mê. Bác sĩ nói rằng cô ấy bị tụ nước trong phổi và não bị tụ huyết, không có cái nào nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không biết khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại.” “Không có gì nghiêm trọng thì tốt, chỉ cần còn sống, thì sẽ tỉnh lại” Bà cụ Hoắc nhẹ giọng nói.. Đôi mắt màu xám của bà đảo một vòng: “Tôi mệt rồi muốn ngồi xuống một lát.” Dì Mẫn hiểu ý, đỡ bà cụ ngồi xuống băng ghế, lại nháy mắt với Ngô Đức Cường.. Ngô Đức Cường nhanh chóng đẩy Hoắc Kiến Phong qua.. Rồi cả hai lặng lẽ bước ra vài bước, chừa khoảng trống vừa đủ cho hai bà cháu.. Bà cụ Hoắc đặt tay lên tay vịn lạnh lẽo của băng ghế, giọng nói rất chậm rãi mang theo chút từng trải: ‘Kiến Phong, cháu đợi ở đây làm gì?” Hoắc Kiến Phong rũ mi mắt xuống, lông mi dài phủ bóng xuống bọng mắt màu xanh đen, “Cháu không biết. Cháu chỉ muốn nhìn thấy cô ấy tỉnh lại.” Bà cụ Hoắc không tạm ngừng, lập tức hỏi: “Sau đó thì sao?” Hoắc Kiến Phong chậm rãi lắc đầu: “Cháu không biết.” Bà cụ Hoặc đưa tay xoa lên đầu gối của anh: “Kiến Phong, bà nội biết cháu vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được cô Tống, nhưng hiện tại cháu đã kết hôn. Lúc đầu khi bà nội bảo cháu lấy vợ, cháu đã nói là nghe theo sự sắp đặt của bà, có phải vì thế mà cháu cảm thấy có thể đối xử tùy ý với vợ cháu sao?” “Ý cháu không phải như vậy.” Giọng nói của Hoắc Kiến Phong lạnh lùng, sự lạnh lẽo bỗng lan tỏa xung quanh.. Anh quả thực không nghĩ như vậy.. Lúc này, anh hoàn toàn không muốn bị phân tâm để nghĩ về bất cứ ai hay bất cứ điều gì.. Bà cụ Hoắc thở dài: “Cô Tống rời đi không lời từ biệt, đã trở thành tâm bệnh trong lòng cháu. Bây giờ cô ta quay lại, cũng đã giải thích rõ tất cả mọi hiểu lầm. Có thể thấy trong lòng cô ta có cháu, trong lòng cháu cũng có cô ta. Kiến Phong, có phải cháu định quay lại với cô ta không?” “Chưa từng nghĩ như vậy.” Hoắc Kiến Phong trả lời nhanh chóng không chút do dự, nhưng cũng không giải thích thêm.. Cuộc trò chuyện mà hỏi gì đáp nấy này của anh, quả thực là khiến người khác cảm thấy rất bị động.. Bà cụ Hoắc bất lực, giọng điệu bất giác trầm trọng hơn: “Chưa từng nghĩ như vậy thì hãy nhân lúc cô ta chưa tỉnh, tận dụng thời gian để nghĩ lại đi. Kiến Phong, cháu là người biết suy nghĩ, bà không muốn xen quá nhiều vào vấn đề tình cảm của cháu. Nhưng bà có trách nhiệm phải nhắc nhở cháu, nếu hôm nay Thục Nhi và cô Tống đổi chỗ cho nhau, liệu cháu có làm như thế này cho người yêu cũ không?”