Sự thật chứng minh, hắn nửa phần tức giận cũng không có, vẫn bình tĩnh như cũ, còn thư thái uống một ngụm trà, thong thả nói: “Ta chỉ biết hiện tại cô ấy là vợ ta. Còn về phần trước đây, ta không tính toán.” “Ha ha, đúng là sở thích của Đông đại thiếu quả thật không giống người thường. Ngươi cứ chờ xem, ta sẽ khiến trên đầu ngươi xuất hiện cặp sừng đáng yêu.” Sự phẫn nộ đè nặng trong lòng, Thôi Tán cố ý cười lớn, nhướn mi hỏi: “Ảnh chụp nhận được chưa. Góc độ chụp cũng không tồi đúng không? Ta định đem chúng cho các tạp chí, chỉ cần tấm ảnh này vừa lên báo, ngay ngày mai đảm báo nóng hổi trên các trang nhất...” Đông Đình Phong nhíu mày một cái, bắt đầu xác định lại mục đích của Thôi Tán: Hàn Tịnh muốn thông qua luật pháp để ly hôn, không chỉ vậy còn muốn quyền nuôi con, nhưng lại muốn phí phụng dưỡng; Thôi Tán hiển nhiên không muốn như vậy, anh ta vừa muốn họ ly hôn, vừa muốn đem chuyện này càng náo nhiệt càng tốt, như vậy chỉ có một mục đích, muốn sỉ nhục Đông Đình Phong. Cho nên anh ta sẽ không quan tâm mà công khai mấy tấm ảnh. Nhưng nếu anh ta không quan tâm, tại sao khi gửi ảnh cho gia đình hắn lại bỏ thuốc vào? Loại hành vi này của anh ta quả thật rất mâu thuẫn. “Được thôi, vậy ngươi cứ công khai đi. Chỉ là ta thành tâm nhắc ngươi một câu...” Đông Đình Phong không có biến sắc, ngược lại còn khích lệ một câu, vừa để tay thanh thản dựa vào ghế sô pha như một động tác rất bình thường, nhưng lại toát lên vẻ đầy khí thế không ai sánh bằng, ánh mắt của hắn từ từ nhắm lại, nhưng một khắc liền trở nên sắc bén: “Chỉ cần ngươi làm như vậy, đời này, ngươi đừng mơ mang họ Đông, nếu ngươi không tranh thủ lúc gia gia ta còn khỏe mạnh để hợp pháp hóa địa vị, như vậy, cả đời này người cũng đừng nghĩ đến số cổ phần của Vạn Thế. Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Ngươi tiếp cận Hàn Tịnh là vì cái gì, không phải là vì bà nội ta để lại cổ phần cho cô ấy sao. Thật ra, ngươi căn bản không yêu cô ấy! Sau khi biết chuyện này, mới bắt đầu theo đuổi cô ấy. Thôi Tán, ngươi đối với Hàn Tịnh vốn có mục đích không trong sạch.” Thôi Tán lập tức xụ mặt xuống: “Cút, ngươi chỉ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân từ, chẳng qua ngươi cũng muốn chiếm cổ phần của cô ấy nên đổ tội cho ta. Ngươi có bằng chứng gì mà chỉ trích ta vì cổ phần mà tiếp cận theo đuổi Hàn Tịnh? Ngược lại ngươi thì khác! Để củng cố địa vị trong tập đoàn, ngươi chuyện gì cũng làm ra được. Ngay cả chuyện hi sinh hôn nhân cả đời của mình, ngươi cũng dám làm. Đông Đình Phong, ngươi căn bản chính là kẻ hư vinh, ngụy quân tử!” Đúng, rất đúng, anh ta nên mang họ Đông, anh ta là đứa con riêng của trưởng tử Đông Gia, Đông Diệu Hoa. Cho đến tận sáu năm trước, anh ta mới biết chuyện này, anh ta vốn nên có một xuất thân tôn vinh. Nhưng đáng buồn chính là, vì anh ta là con riêng, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài nên không tính, thật không dễ dàng có được chút thành tựu, thích một nữ nhân, thì bên đó vợ cả cộng thêm kẻ được gọi là đứa con của bà ta, một khi xuất hiện, không chỉ cướp mất người đàn bà của anh ta, mà còn đưa anh ta ra nước ngoài lưu vong, cục tức này, anh ta làm sao có thể nhịn được? Về phần Hàn Tịnh, anh ta cũng thật lòng trao gửi tình cảm. Nha đầu ngốc nghếch cục mịch đó, cũng khá thú vị. Anh ta đã từng muốn cưới cô, cho nên, anh ta đi gặp mẫu thân của mình, còn dự định chuẩn bị một màn cầu hôn khiến cô cảm động phát khóc, đầu tiên cứ đính ước, sau đó, đợi cô tốt nghiệp đại học, anh ta sẽ lập tức kết hôn với cô. Kết quả anh ta bị ép buộc trục xuất. Cho đến khi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì nữ nhân của mình đã trở thành Đại thiếu phu nhân của Đông gia. “Đông Đình Phong, cái họ Đông này, ta không thèm mang, nhưng, Hàn Tịnh, ta đã quyết rồi, cổ phần của Vạn Thế, ta cũng quyết định rồi... Cái mà Đông gia các người nợ mẹ con ta...” Anh đặt tách cà phê trên tay xuống bàn, đứng dậy đi ra, tựa hồ như đã quên đi mục đích của chuyến này... Ngồi lên xe, anh ta phóng nhanh như viên đạn, đất đá vung lên rời khỏi Ung Hòa hội, sau đó mới nhớ, bọn họ đều chưa có nhắc đến vấn đề chính, anh ta lại bị nam nhân chết tiệt kia chọc giận bỏ đi. Vốn là anh ta muốn chọc giận hắn, kết quả lại bị làm cho tức giận. Quả thật rất đáng ghét. Anh ta hung hăng vỗ một cái vào tay lái, mắt nhắm lại thành một đường: Đông Đình Phong, đoạt vợ chi nhục, không đội trời chung.