Cô vợ đánh tráo
Chương 456
Không được phép chặn số điện thoại của anh nữa!
Quên đi, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi. Đối với Lãnh Nguyệt Nguyệt mà nói, hôm nay thật sự giống như một giấc mơ. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ được mời đến buổi họp báo. Sau khi tận mắt nhìn thấy những gì diễn ra ở hiện trường, Lãnh Nguyệt Nguyệt cảm thấy tâm tình buồn bực của mình lúc trước bởi vì tác phẩm bị phá hư đã sớm trở thành hư không.
Chờ cô ta chụp được nhiều tấm ảnh đặc sắc, chuyến đi này sẽ trở nên đáng giá.
Dù sao, cô ta gặp được Dạ Mạc Thâm, còn có hai người nổi tiếng là Triệu Như Ý và Lâm Tinh Hỏa.
Trước đây khi cô ta còn là một nhà thiết kế, tuy rằng tác phẩm của cô ta xuất sắc, nhưng làm sao có thể so sánh với hai đoàn đội hàng nhất nhì kia, càng đừng nói có được cơ hội như này.
Sau khi buổi chụp hình kết thúc, có người mắt sắc đột nhiên phát hiện chiếc váy trên người Lâm Tinh Hỏa rất đặc biệt, lập tức nâng cao giọng kêu lên một tiếng. "Cô Lâm, chiếc váy trên người cô hôm nay thật sự rất đẹp. Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như chiếc váy này là tác phẩm của nhà thiết kế người nước ngoài Shelly đúng không?"
Vốn đã đi đến lối ra, nhưng nghe thấy câu hỏi của phóng viên, bước chân của Lâm Tinh Hỏa lập tức dừng lại. Ngay sau đó Triệu Như Ý cũng đứng lại không tiếp tục đi nữa, nhìn về phía Lâm Tinh Hỏa với ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Tinh Hỏa mỉm cười: "Anh biết nhìn hàng thật đấy, bộ váy này đúng là tác phẩm mà Shelly thiết kế "Tôi từng nhìn thấy tác phẩm thiết kế này khi tham gia các hoạt động ở nước ngoài. Nghe nói khi tác phẩm này mới xuất hiện đã được một người bí ẩn mua với số tiền rất lớn, về sau nó giống như biến mất trên thế giới, rất nhiều người muốn được mua tác phẩm này mà không có cơ hội bởi vì từ trước tới giờ cô Shelly không bao giờ thiết kế lại tác phẩm cùng loại. Xin hỏi cô Lâm, làm thế nào mà cô lại có được tác phẩm này? Chẳng lẽ người lúc đấy mua tác phẩm này với số tiền lớn là cô sao?"
Lâm Tinh Hỏa nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó tầm mắt cô ta dừng chuẩn xác ở trên người Hàn Mộc Tử đang ngồi dưới sân khấu. Thấy Hàn Mộc Tử khẽ lắc đầu, Lâm Tinh Hỏa lập tức hiểu ý, nhẹ giọng cười nói: "Vấn đề này sao, mọi người đoán xem."
Vốn dĩ cô ta còn muốn kéo tên của Hàn Mộc Tử ra trước ánh sáng, nhưng cô ta tôn trọng ý kiến của Hàn Mộc Tử. Nếu Hàn Mộc Tử không muốn, cô ta sẽ làm theo mong muốn của Hàn Mộc Tử, cho công chúng một đáp án mơ hồ, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Sau đó cô ta nhẹ nhàng phất tay hai cái, nhấc làn váy rồi xoay người. "Được rồi, hoạt động của tôi đã kết thúc, tạm biệt người hâm mộ và các phóng viên truyền thông, hẹn gặp lại vào một ngày khác."
Nói xong cô lập tức xách váy đi về hướng hậu trường.
Đám phóng viên truyền thông thấy thế, nhanh chóng cầm máy ảnh rời khỏi hiện trường, chuẩn bị đi về phía sau chờ cô.
Triệu Như Ý đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta vô cùng tức giận, nhưng bị người đại diện ngăn lại. "Chúng ta vẫn đang ở ngoài, đừng để phóng viên chụp được, đi nhanh đi." "Hừ, tác phẩm thiết kế của Shelly có gì đẹp mà phải trầm trồ đến vậy? Nhà thiết kế Shelly này là người nào? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến danh tiếng của cô ta? Mấy người này làm ra vẻ ngạc nhiên như thể nói đặc biệt lắm ấy. Hừ, tôi không thèm chấp với bọn họ."
Nói xong cô ta xoay người rời đi. Khi nhìn thấy chiếc váy trên người mình, Triệu Như Ý lập tức nghĩ tới Hàn Thanh, lúc sau cô ta nhếch mép cười đắc ý.
Chờ đến khi cô ta trở thành vợ của tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Hàn, cô ta sẽ dẫm nát toàn bộ những người này dưới lòng bàn chân
Hàn Mộc Tử thấy tiến trình của buổi hoạt động cũng sắp đến hồi kết thúc nên tính đứng dậy gọi Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt cùng rời đi, ai ngờ mới vừa đứng lên đã cảm thấy cổ tay bị siết chặt, sau đó cô bị một người kéo về chỗ ngồi.
Cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy hóa ra là Dạ Mạc Thâm. Anh nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cô. "Làm gì đấy? Buông tay ra." Hàn Mộc Tử dùng lời lẽ không lịch sự trách mắng.
Dạ Mạc Thâm nheo mắt: "Thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy sao?"
Lãnh Nguyệt Nguyệt và Tiểu Nhan nhìn thấy một màn này, lập tức chớp chớp mắt, sau đó ngồi trở lại vị trí cũ giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì hết. Xung quanh dường như có không ít người đang đổ dồn ánh mắt về đây, Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ muốn tránh đi những ánh mắt đó, chỉ có thể hạ thấp giọng nói: "Anh mau buông tay tôi ra, tất cả mọi người đang nhìn đấy. Nơi này là hiện trường buổi họp báo, chẳng lẽ anh muốn để người khác nhận ra sao?" "Bị nhận ra thì làm sao?" Dạ Mạc Thâm nhíu mày.
Đúng vậy, Dạ Mạc Thâm đi đến chỗ nào cũng tự tạo nên vầng hào quang sáng chói, làm gì có chuyện anh lo lắng về việc bị người khác nhận ra chứ!
Càng bị nhận ra càng tốt, càng nổi bật càng mừng. "Không làm sao cả." Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, sau đó thấp giọng nói: "Có thể buông tay tôi ra trước không? Tôi phải rời khỏi chỗ này." "Hiểu rồi." Dạ Mạc Thâm giống như một tên vô lại nhìn chằm chằm cô: "Muốn anh buông tay em cũng dễ thôi, kết bạn với anh trên Facebook đi."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô nghĩ, chắc là mình nghe nhầm rồi.
Anh ngăn không cho cô đi chỉ vì muốn kết bạn với cô trên Facebook thôi sao? Cái tình huống quái quỷ gì thế này?
Hàn Mộc Tử chớp mắt: "Anh nói cái gì
Co?" "Lần trước em chặn số điện thoại của anh." Khi nói những lời này, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm hiện lên vẻ oán trách sâm đậm. Bởi vì chuyện này, anh vẫn nhớ cho đến tận bây giờ, hy vọng Hàn Mộc Tử có thể kết bạn với anh trên Facebook.
Cho nên đây là cơ hội ngàn năm có một.
Nói xong, Dạ Mạc Thâm còn thuận tiện lôi điện thoại di động từ trong túi ra, mở phần mềm Facebook.
Hàn Mộc Tử: "Kết bạn với anh xong, anh sẽ để tôi đi sao?"
Sau khi hỏi xong, Hàn Mộc Tử cảm thấy đầu óc của mình có chút vấn đề, vì sao cô lại hỏi cái câu vớ vẩn này? "Có thể nói vậy." Dạ Mạc Thâm thúc giục cô: "Mau lấy điện thoại di động của em ra đi." Hàn Mộc Tử dừng một lát, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt một cái.
Lãnh Nguyệt Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Kết bạn trên Facebook thôi mà, cũng không mất khối thịt nào, cứ đồng ý đi."
Tiểu Nhan thấy thế, cũng hùa theo gật đầu: "Đúng đó Mộc Tử, cậu cứ kết bạn với anh ta đi."
Hai cái tên phản bội này.
Hàn Mộc Tử trừng mắt lườm hai người họ một cái, cuối cùng vẫn lôi ra điện thoại di động ra. Bởi vì lúc trước cô chặn số điện thoại của Dạ Mạc Thâm, cho nên lúc này chỉ có thể vào danh sách chặn ngay trước mặt anh, sau đó xóa số điện thoại của anh bên trong đấy. "Được chưa?" "Còn chưa kết bạn với anh." Dạ Mạc Thâm nhanh chóng gửi tin nhắn muốn kết bạn, sau đó thân hình cao lớn của anh nhích lại gần, khí chất nam tính và mạnh mẽ trên người anh cũng phóng tới: "Mau đồng ý đi."
Dáng vẻ này thật sự rất giống một đứa trẻ nài nỉ đòi ăn kẹo, trong lòng Hàn Mộc Tử cảm liếc mắt nhìn Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt một cái.
Lãnh Nguyệt Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Kết bạn trên Facebook thôi mà, cũng không mất khối thịt nào, cứ đồng ý đi."
Tiểu Nhan thấy thế, cũng hùa theo gật đầu: "Đúng đó Mộc Tử, cậu cứ kết bạn với anh ta đi."
Hai cái tên phản bội này.
Hàn Mộc Tử trừng mắt lườm hai người họ một cái, cuối cùng vẫn lôi ra điện thoại di động ra. Bởi vì lúc trước cô chặn số điện thoại của Dạ Mạc Thâm, cho nên lúc này chỉ có thể vào danh sách chặn ngay trước mặt anh, sau đó xóa số điện thoại của anh bên trong đấy. "Được chưa?" "Còn chưa kết bạn với anh." Dạ Mạc Thâm nhanh chóng gửi tin nhắn muốn kết bạn, sau đó thân hình cao lớn của anh nhích lại gần, khí chất nam tính và mạnh mẽ trên người anh cũng phóng tới: "Mau đồng ý đi."
Dáng vẻ này thật sự rất giống một đứa trẻ nài nỉ đòi ăn kẹo, trong lòng Hàn Mộc Tử cảm thấy rất bất đắc dĩ, cuối cùng cũng ấn đồng ý trên thông báo kết bạn mới. "Thế này là xong rồi chứ?"
Cuối cùng cũng nhìn thấy trên điện thoại di động hiển thị thông báo đối phương đã thêm mình vào danh sách bạn bè, khỏe mỗi của Dạ Mạc Thâm không nhịn được cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ, bỗng dưng anh nghĩ đến cái gì đó, lập tức dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Về sau không được hủy kết bạn, cũng không được phép chặn số điện thoại của anh!"
Hàn Mộc Tử: "Anh..."
Cô vừa định nói làm sao anh biết cô sẽ làm vậy, nhưng nghĩ một lát, cô cảm thấy chuyện này không cần thiết, cho nên chỉ có thể gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ không xóa kết bạn với anh, bây giờ chúng tôi có thể đi được chưa?"
Lúc này Dạ Mạc Thầm mới hài lòng dịch chuyển chân của mình, Hàn Mộc Tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Kết quả, ngay lúc đứng lên cô mới phát hiện gót giày của mình bị gãy, vừa rồi cô mải đối phó với Dạ Mạc Thâm về vụ Facebook cho nên quên mất chuyện này. "A, Mộc Tử, gót giày của cậu bị gãy rồi, làm sao bây giờ?" Tiểu Nhan kêu lên.
Hàn Mộc Tử lại ngồi xuống một lần nữa, sau đó nhìn thoáng gót giày bị gãy của mình, có chút buồn bực.
Cô nghĩ một lát rồi lập tức cởi nốt chiếc giày cao gót còn lại, sau đó cầm hai chiếc giày cao gót trên tay, đôi chân trắng nõn mềm mại bước đi trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô thấp giọng nói: "Tạm thời cứ thế này đi ra ngoài đi."
Dạ Mạc Thâm đứng ở gần đó nhìn thấy một màn như vậy, luôn cảm thấy đôi chân trắng như tuyết kia cực kỳ chói mắt, anh nheo lại đôi mắt ẩn chứa nguy hiểm. Giây tiếp theo, người đàn ông cao lớn đột nhiên đứng dậy, sau đó bề ngang Hàn Mộc Tử đang đi chân trần trên sàn nhà lạnh như băng lên.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
90 chương
26 chương
37 chương
10 chương
95 chương
138 chương