Trèo càng cao té càng đau Lúc này trong phòng thay đồ ở hậu trường. “Xảy ra chuyện gì? Tại sao váy của tôi không được giao đúng hẹn? Chính xác thì cô đã làm gì? Không phải nói sẽ giao vào giờ này sao?” Một đám người bị Triệu Như Ý mắng đến mức không dám đáp trả, chỉ có thể cúi gắm mặt. “Các người câm hết rồi à? Hay giả điếc vậy? Nói rõ xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Tôi, chúng tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa. Rõ ràng hôm nay chiếc váy sẽ được gửi đến, nhưng... "Nhưng cái gì?” “Nhưng, chiếc váy đó đột nhiên lại được mua, vì vậy... "Mua? Ý của cậu là sao?” Triệu Như Ý trợn to mắt: “Không phải tôi đã đặt mua rồi sao? Tại sao lại được mua?" “Chị Như Ý, khi chị yêu cầu bọn tôi đặt chiếc váy đó, chị chỉ nói bằng miệng, không quẹt thẻ hay đưa tiền mặt, cho nên...” Nghe vậy, Triệu Như Ý tức giận đập mạnh tay xuống bàn: “Chỉ vì tôi không có quẹt thẻ nên bọn họ không gửi cho tôi? Thật nực cười. Tôi, Triệu Như Ý, một nữ diễn viên cực hot trong làng giải trí lẽ nào không đặt hàng trước rồi mới trả tiền hả?” “Sợ tôi không trả tiền được à? Cậu gọi cho người phụ trách của họ đến gặp tôi ngay bây giờ. "Cô Triệu, đừng la lối nữa." Một giọng nam đột nhiên vang lên, người đàn ông mặc vest xanh bước vào. Tay đút túi quần, anh ta là người phụ trách nhãn hàng lần này. “Anh là...? Trần Diệc! Anh đến đúng lúc lầm, giải thích chuyện gì đang xảy ra cho tôi! Tại sao bộ váy tôi đặt hôm nay lại không gửi đến? Anh có biết buổi họp báo sẽ bắt đầu ngay bây giờ không?” Trần Diệc nhướng mày: “Chuyện gì nên nói cậu ấy cũng đã nói rõ cho cô rồi đúng không? Cô không trả tiền, không quẹt thẻ mà chỉ nói miệng, vì thế chúng tôi không chịu trách nhiệm về việc này được.” Nghe vậy, Triệu Như Ý tức giận đứng bật dây. “Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôi lấy trước rồi trả không được sao? Tôi bảo các người đưa tới nhưng lại không đưa, hiện giờ cái váy ở đâu?" “Đã được mua hết, toàn bộ." Trần Diệc cười nhẹ, nói thẳng. Người đại diện của Triệu Như Ý cũng bước tới. “Trần Diệc, anh làm như thế thì quá đáng quá. Nếu đã không giao được, vì sao anh không nói với chúng tôi một tiếng chứ? Như Ý nhà tôi không phải không có khả năng mua không nổi một chiếc váy”. "Phải không?" Trần Diệc nhíu mày, vẻ mặt vô tội: “Cô Triệu không muốn trả 20% tiền đặt cọc. Vậy nên thật khó tin cô sẽ trả toàn bộ số tiền. Dù sao thì những sản phẩm này đều là lần đầu tiên được đưa ra thị trường mà.” “Nếu có sai sót gì, vậy thì chúng tôi sẽ phải bán nó lại một lần nữa và nó sẽ hoàn toàn vô giá trị. Bên cạnh đó, tôi nhớ nhân viên công ty chúng tôi đã nói với cô là nếu cô không trả tiền đặt cọc thì chiếc váy này sẽ không được giao tới chỗ cô." Triệu Như Ý: “. Cho nên bây giờ các người không chịu trách nhiệm?" “Lời nói gió bay thì chúng tôi cần phải chịu trách nhiệm gì chứ? Cô Triệu không nên dùng thân phận của mình để chèn ép người khác được đâu." Triệu Như Ý tức giận xanh mặt, nghiến răng định bước qua nhưng bị người đại diện của cô ta ngăn lại. Kình Triệu Nhân tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Vậy thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Anh không thông báo trước cho chúng tôi nên giờ Như Ý nhà tôi cũng không có đồ dự bị. Vậy giờ cô ấy phải mặc gì đây?” "Đó là việc của cô ta, không liên quan gì đến chúng tôi. Tôi đến đây chỉ là để thông báo cho cô Triệu, đây là sai lầm của cô, công ty chúng tôi sẽ không chịu bất cứ ý kiến phản hồi nào." “Anh!” Triệu Như Ý nghiến răng nghiến lợi: “Anh không sợ tôi kiện công ty của anh à?” "Cô Triệu, là người thông minh sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Xúc phạm các thương hiệu lớn không phải là điều nên làm. Hành động này sẽ chỉ khiến các thương hiệu lớn khác cho cô vào danh sách đen thôi." Hai bên giằng co một hồi rồi đường ai nấy đi. Sau khi những người đó rời đi, Triệu Như Ý giận tái mặt: "Tôi phải làm sao bây giờ? Bây giờ tôi phải mặc trang phục nào để dự báo đây đây? Trần Nghị chết tiệt, anh ta dám vứt hết mặt mũi của tôi!” Một đám người đều không dám nói gì, người đại diện cau mày, tìm cách: "Biện pháp duy nhất hiện giờ là trước tiên đi đến thương hiệu khác xem có bộ trang phục nào thay thế được không... “Xin lỗi, có phải phòng thay đồ của cô Triệu Như Ý không ạ?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ. "Ai đấy?” Ở ngoài cửa có hai cô gái, sau đó cô gái đó đưa cho Triệu Như Ý một hộp quà được trang trí đặc biệt. "Cô Triệu Như Ý, một quý ông bảo chúng tôi đưa nó cho cô.” “Có chuyện gì vậy?” Triệu Như Ý khó chịu nên tâm tình không tốt, nhưởng mày hỏi. Người đại diện có chút kỳ lạ, tiến lên mở hộp, vẻ mặt hơi thay đổi: "Hóa ra là " “Trời ạ, đây không phải là chiếc váy bên nhãn hiệu của tên họ Trần đó sao? Có chuyện gì vậy? Sao lại ở đây?” “Chẳng lẽ có người mua bộ váy chỉ để tặng chị Như Ý?" Triệu Như Ý lúc đầu còn rất tức giận, nhưng nghe bọn họ nói như vậy cũng choáng váng. Cô ta bước tới thì phát hiện chính là chiếc váy cô ta đã chọn trước đó. Chuyện này làm sao có thể? “Mèn đất ơi, phất tay đã hào phóng như vậy, còn lãng mạn nữa chứ. Thế mà lại mua nó rồi tặng cho chị Như Ý, người này chắc chắn là muốn theo đuổi chị Như Ý rồi.” “Chị Như Ý thật hạnh phúc, có một người đàn ông dùng hết tâm tư để gây bất ngờ cho chị như vậy.” Triệu Như Ý bị mọi người nói vậy có hơi rung động, không khỏi cong môi tự kiêu: “Đúng rồi đó, có rất nhiều người theo đuổi Triệu Như Ý này.” Cô ta ngẩng đầu nhìn hai cô gái trước mặt: “Ông chủ của hai người tên gì?” Hai người lắc đầu: "Cô Triệu, chúng tôi chỉ được phân phó giao vảy thôi. Chúng tôi đi trước." Hai người không trả lời câu hỏi của Triệu Như Ý mà trực tiếp rời đi. "Ơ khoan đã, ít nhất phải nói cho tôi biết là ai chứ?" Người đại diện: “Người này chắc là không muốn để lại danh thiếp. Như Ý, cô có biết là ai không?” “Làm sao tôi biết được chứ?” Triệu Như Ý đưa tay lên ngực, rất đắc ý: “Tôi có nhiều người theo đuổi như vậy, chẳng lẽ là một trong số họ?” Nhưng cô ta lại khá hài lòng về người đàn ông này. Tất cả những người đàn ông đã theo đuổi cô ta trước đây luôn nóng lòng muốn chứng tỏ mình giàu cỡ nào trước mặt cô ta, nhưng làm gì có ai giống như người này, trực tiếp mua hết toàn bộ lễ phục của thương hiệu lớn trong nước đưa đến chỗ cô ta. Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cho dù lúc đầu bị tức giận không nhẹ, nhưng sau đó đã được lấp đầy bằng sự vui sướng và đắc ý. Những ánh mắt ghen tị của những người xung quanh khiến cô ta vui hẳn. “Đừng thất thần nữa, nhanh chóng thay đồ đi, sau đó trang điểm chuẩn bị lên sân khẩu. “Đúng vậy chị Như Ý, mau đi trang điểm. Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi.” "Hứ, Trần Diệc, tên gian xảo, chờ tôi xong việc sẽ xử lý anh ta, để xem anh ta còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi nữa hay không." Triệu Như Ý nhìn bộ lễ phục trong hộp khẽ cong môi, quả nhiên có nhan sắc thì muốn làm gì cũng được. Đáng tiếc cô ta không biết một câu: “Trèo cao té đau.”