Cô vợ đánh tráo
Chương 43 : Bị kẹp ở
giữa đúng là làm người thật khó mà.
“Tôi chỉ là có chút việc nên mới đi ra ngoài thôi”
.
Trong lúc quan trọng, Thẩm Kiều mới nói ra điều mà mình không thể nói.
Đây là điều mà Dạ lão gia đích thân căn dặn, nếu cô nói ra chẳng khác nào bán đứng Dạ lão gia, sẽ khiến cho quan hệ giữa hai ông cháu họ càng thêm gay gắt.
Vì điều này mà Thẩm Kiều mới cắn môi phủ nhận.
_ “A”
Dạ Mạc Thâm nheo mắt nhìn (} chằm cô, “Tôi cho…cô thêm một cơ hội nữa để biện minh, nói!”
Giọng của anh lạnh lẽo vô tình pha chút cứng rắn nhìn cô.
Thẩm Kiểu cắn môi dưới, nói: “Thật sự chỉ ra ngoài mua chút đồ ăn vặt thôi.
Hơn nửa tiền lương một tháng của bị trừ hết rồi.
Tôi cũng chưa nói lời nào mà cậu Dạ đã khăng khăng nói tôi làm chuyện bậy bạ gì rồi”
Dạ Mạc Thâm ngừng một chút sau đó mang ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, “Đem những lời cô vừa nói, nói lại một lần nữa xem.”
Thẩm Kiều cầm lấy điện thoại () trong vô thức lùi về sau vài bước, vừa nói, ‘Tôi không muốn.”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, “Đi đâu?”
“Đi chỗ nào không có anh.”
Nói xong liền xoay người chạy ra khỏi phòng.
Sau khi chạy ra khỏi phòng cô nhanh chóng tìm đến người giúp việc kia.
Vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, khi thấy Dạ Mạc Thâm không đuổi theo thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lấy điện thoại nhìn xem tin nhắn mới hay là anh Tuyết U gửi tin nhắn qua.
() Hàn Tuyết U: Cậu đã đi chưa, cứ chờ tin tốt của mình.
Xem ra Hàn Tuyết U đang trong tình thế ổn, Thẩm Kiều cảm thấy bản thân không nên quá mức lo lắng như vậy.
Cô ở bên ngoài ngây người hồi lâu, một mực chờ đợi điện thoại của Hàn Tuyết U.
Đợi hồi lâu Hàn Tuyết U mới chủ động gọi điện cho cô, “Đã xử lý xong mọi chuyện rồi, cậu có thể an tâm.”
Thẩm Kiều có hút kích động, nhỏ giọng hỏi han, “Cái cúc áo đó đã lấy được rồi sao?”
“Lấy lại được rồi hiện đang trong tay mình nè, có cần mình chụp hình () qua cho cậu xem không?”
“Không cần, cậu lấy lại được là tốt rồi.
Nhưng mà….cậu làm thế nào lấy lại được vậy? Có bị người khác phát hiện ra không?”
“Cứ yên tâm đi, mình làm việc thì cậu không phải lo? Kiều Kiều, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt đi.
Đúng rồi, nếu có người hỏi cậu thì cậu biết phải đối phó thế nào không? Trước hết cứ như vậy đi, mình còn có việc nên cúp máy trước đây”
Nói xong, Hàn Tuyết U cúp điện thoại, Thẩm Kiều đứng ngây ngốc hồi lâu có chút mơ hồ.
Tuyết U luôn làm việc ổn thỏa, cô cảm thấy Á} chuyện đây đến đây chắc đã chấm dứt rồi, phải không? Trong lúc đang đắn đo suy nghĩ thì người giúp việc hồng hộc chạy tới.
“Mợ hai”
Nhìn thấy cô, Thẩm Kiểu cắt điện thoại vào túi sau đó bày ra vẻ mặt bình tĩnh.
“Có chuyện gì vậy”
Sắc mặt của nữ giúp việc có chút hoảng hốt, cắn môi nói, “Mợ hai…thực xin lỗi! Tiểu Vũ vừa mới nói cho tôi biết cô ấy không cần thận đã đánh mất cúc áo của người rồi.”
(} Nghe xong lời này Thẩm Kiều nhíu mi nói, “Có ý gì chứ? Cúc áo bị mất rồi?”
“Cô ấy mua đồ ăn trở về lúc trên đường trở về thì bị một xe khác đâm trúng.
Chiếc cúc áo kia vì thế mà rơi mất tiêu luôn.
Cô ấy cũng có tìm nhưng lại tìm không thấy”
.
Đâm xe….
Chân mày của Thẩm Kiều hung hăng nhíu chặt, nói từng câu từng chữ, “Đâm xe? Vậy người có bị thương không?”
Nữ giúp việc hoảng sợ lắp bắp nói, “Không, không có.
Nhưng chỉ đồ của mợ hai là bị rớt, người kia thì } không có bị thương nghiêm trọng gì”
.
Nghe hết lời, Thẩm Kiểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không chết người là tốt rồi.
Hàn Tuyết U đúng là dọa chết cô, loại chuyện tông xe gây tai nạn này cũng làm ra được, thật sự cạn lời với cậu ấy luôn mà.
“Mợ hai, Tiểu Vũ không bị thương nhưng mà cái cúc áo kia thì không tìm thấy.
Bây giờ phải làm sao đây….”
Nữ giúp việc không thể quên chuyện xảy ra trước đó.
Lúc đó có người vô tình làm đồ sữa trên người mợ hai, sau đó thì bị đuổi việc.
Trước (} khi người đó đi còn nói những lời không hay về mợ hai, ai cũng có thể đoán được người giúp việc đó nhất định sẽ có kết cục rất thảm.
Cho nên hiện tại trong mắt của nữ giúp việc này vị mợ hai mới này rất có lực uy hiếp.
“Bỏ đi.”
Thẩm Kiều suy nghĩ hồi lâu mới hòa hoãn nói, “Chỉ một cái cúc áo mà thôi nếu tìm không thấy thì coi như tôi chưa nhìn thấy nó vậy.
“Nhưng mà…cái cúc áo kia không phải rất quan trọng với mợ hay sao?”
“Vốn dĩ rất quan trọng.
Nhưng () an toàn của mọi người cũng quan trọng, nên tôi không thể vì một cái cúc áo mà làm tổn hại đến mọi người được? Nếu tìm không thấy thì sau này mọi người đừng nhắc đến vấn đề này là được rồi, nếu không….tôi nhất định sẽ không tha cho bất cứ ai.”
Nữ giúp việc nghe xong thì liên tục gật đầu, “Mợ hai cứ yên tâm di, nửa lời tôi cũng không dám nhắc lại chuyện này.
Chuyện năy tôi sẽ nói lại với Tiểu Vũ, mợ hai người không tính toán với chúng tôi là tốt rồi, cảm ơn nhiều lắm.”
“Tôi đi trước đây.”
(} Ngày hôm sau.
Thẩm Kiều từ sáng sớm đã theo Dạ lão gia vào thư phòng.
“Ngày hôm qua, việc ta nhờ con giúp, con làm ra sao rồi?’ Thẩm Kiểu nói, “Sau khi đối phương nghe được con là người của Dạ thị thì liền từ chối tiếp chuyện.”
Nghe được những lời này, Dạ lão gia nhíu mày, “Cái quỷ gì đây, tên tiểu tử Lục Tầm thường này đúng là không muốn hợp tác với Dạ thị à?”
‘ Thẩm Kiều không trả lời, Dạ lão gia suy nghĩ một lát, “Nhất định là vì Dạ Thị không muốn hợp tác với Lục (} Thị, nên Lục thị bên kia cố ý không muốn gặp mặt.
Thẩm Nguyệt con thay ta tặng lễ vật cho cái tên tiểu quỷ họ Lục đó, nói với anh ta, Dạ thị này còn chưa đến phiên Dạ Mạc Thâm làm chủ.”
Nghe đến đó, Thầm Kiều cắn môi dưới im lặng không nói gì.
“Có nghe thấy lời ta nói không?”
Giọng của Dạ lão gia đột ngột âm trầm khiến Thầm Kiều một phen khiếp sợ, cô nhanh lấy lại tinh thần rồi gật đầu.
“Đã biết thưa ông.”
Bởi vì bài học nhớ đời lần trước, () nên hôm nay Thẩm Kiều cũng không dám tùy tiện bỏ ra ngoài trong lúc làm việc.
Cô sợ tiền lương lại bị trừ sạch sành sanh, nếu thật sự bị trừ nữa thì cô sẽ biến thành kẻ trắng tay nghèo nàn.
Vì thế Thẩm Kiều đã đến văn phòng xin sự chấp thuận của Dạ Mạc Thâm.
Ai mà biết Dạ Mạc Thâm ngay cả ánh mắt cũng không chịu nhìn cô, còn lạnh giọng cự tuyệt.
“Không được.”
Nghe được lời cự tuyệt Thẩm Kiều có chút khó hiều, “Không được, tại sao chứ?”
Dạ Mạc Thâm cũng không đề ý (} cô, tiếp tục xem văn kiên trên tay.
Thẩm Kiều tức giận bước lên hai bước, “Cậu Dạ, tôi thật sự có chuyện quan trọng muốn ra ngoài trong chốc lát.”
“Tôi nói, không được là không được”
“Lý do?”
“Đi ra ngoài.”
“Dạ Mạc Thâm!”
Phanh! Dạ Mạc Thâm nồi giận, buông văn kiện trên tay xuống, bàn tay đập xuống mặt bàn phát ra âm thanh lớn.
()} Trong văn phòng đột ngột im lặng.
Vì thế Thẩm Kiều lời còn chưa nói đã nghẹn ở cổ họng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cuối cùng, Thẩm Kiều cũng chấp nhận thỏa hiệp xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Thẩm Kiều tức giận đến xung thiên.
Hai ông cháu này đúng là chọc cô tức chết mà, kẹp giữa hai người bọn họ đúng là khó sống khó làm người mà.
Bây giờ phải làm sao đây? Thẩm Kiều buồn rầu muốn chết.
Nếu nghe Dạ lão gia đi tặng lễ vật, mà trên người cô không một xu dính túi.
Mà người ta lại là Lục tổng của tập đoàn ()’ Lục thị, nếu tùy tiện tặng cái gì đó thì cũng không tốt.
Còn nếu không tặng thì buổi tối về nhà làm sao mà ăn nói với Dạ lão gia chứ.
Ai cô cũng không thể đắc tội Nghĩ tới nghĩ lui Thẩm Kiều quyết định đến văn phòng thêm lần nữa.
Lần này vừa mới gõ cửa lại nghe tiếng rống giận của Dạ Mạc Thâm truyền từ bên trong ra.
“Cút!”
Lại thất bại thêm lần nữa.
Quên đi, không còn cách nào khác chỉ đơi xem vận may thôi.
Sau khi hạ quyết tâm thì Thẩm Kiểu cũng không di quấy rầy Dạ Mạc Thâm nữa.
Thật vất vả mới tan làm, Thầm Kiều nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy khỏi công ty.
Sau đó ngồi xe buýt đến tập đoàn Lục thị như muốn tranh thủ từng giây từng phút.
“Cậu Dạ, Thẩm trợ lý vừa tan làm đã rời khỏi công ty.”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
107 chương
63 chương
29 chương
65 chương
243 chương
10 chương