Cô vợ đánh tráo
Chương 427 : Oan gia ngõ hẹp
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt tỏ ra vui vẻ: “Em còn nhớ chị hả?”
Đậu nhỏ gật đầu.
Trong lòng Lãnh Nguyệt Nguyệt vô cùng vui vẻ, vội vàng đưa tay mò túi xách, lần này mò được một cây kẹo mút, cô ta lập tức đưa cho Đậu nhỏ.
Đậu nhỏ do dự chớp mắt, sau đó đưa hai tay ra nhận kẹo mút, gật đầu cảm ơn Lãnh Nguyệt Nguyệt.
“Cảm ơn chị xinh đẹp.
“Ngoan quá, em đừng khách sáo.” Lãnh Nguyệt Nguyệt thân thiết nói.
Quả nhiên là con nhà thần tượng của mình, dạy dỗ thật tốt, xem ra… Trước kia cô ta thật sự đã hiểu lầm Hàn Mộc Tử rồi. với ai?
“Sao cô còn ở công ty? Không phải tan làm rồi sao?”
Chỉ là, đứa bé này…
Là con của cô
Nhắc tới chuyện này, mặt Tiểu Nhan buồn buồn: “Tôi cũng không muốn quay lại làm gì, nhưng mà Mộc Tử còn ở văn phòng, tôi đến trường đón Đậu nhỏ, giờ đi lên lầu chờ cô ấy.”
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt không nhịn được trợn tròn hai mắt, từ sáng tới giờ vẫn còn thiết kế hả?
Không thể không nói, con đường đi tới hạng nhất thật không dễ dàng. Muốn cô ta nhốt mình trong phòng vẽ suốt một ngày không ăn không uống như thế, cô ta không làm được.
“Được rồi, trâu bò! Tôi đi trước đây, cậu bạn nhỏ, lần sau gặp nhé.
“Tạm biệt chị xinh đẹp.
Lãnh Nguyệt Nguyệt đi rồi, Tiểu Nhan không nhịn được khinh bỉ: “Trước kia còn kiêu ngạo như vậy, sao đột nhiên giống như biển thành người khác thế?”
Có điều, Tiểu Nhan vẫn phản ứng rất nhanh, kéo Đậu nhỏ đi lên lầu chờ Hàn Mộc Tử ra.
Lúc lên tới, đúng lúc gặp Hàn Mộc Tử đi “Đậu nhỏ.” Hàn Mộc Tử thấy Đậu nhỏ, vội vàng ngồi xổm xuống ôm cậu: “Hù chết mẹ rồi, mẹ vừa mới nhớ ra hôm nay con đi học.”
“Mẹ, chờ lúc mẹ nhớ ra thì Đậu nhỏ đã bị người khác đón mất rồi.” Giọng Đậu nhỏ có chút u oán.
Trong lòng Hàn Mộc Tử vô cùng áy náy, đưa tay bóp gò má mềm mại của cậu: “Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi Đậu nhỏ, sau này nhất định mẹ sẽ tự mình đi đón con.”
Đậu nhỏ giang hai tay ôm cổ Hàn Mộc Tử, hai mẹ con nhìn vô cùng thân mật: “Mẹ nói được phải làm được đấy.”
“Nhất định sẽ làm được.
Hàn Mộc Tử còn móc tay với Đậu nhỏ, Tiểu Nhan không nhịn được liếc xéo.
“Đậu nhỏ, dì cảm thấy cháu móc tay với mẹ cháu còn không bằng móc tay với dì đâu, dù sao mẹ cháu cũng là người cuồng công việc, làm việc quên ăn quên ngủ, làm gì còn nhớ được cháu nữa chứ?”
Nghe vậy, mặt Đậu nhỏ lập tức biến sắc.
“Mẹ, hôm nay mẹ chưa ăn cơm sao?”
Bị hỏi như vậy, Hàn Mộc Tử giật mình, lúc này mới thấy đói, cô sờ bụng, lúng túng nói: “Hình như… Chưa ăn thì phải?”
Tiểu Nhan nghe cô nói, thiếu chút nữa đạp Hàn Mộc Tử một cái: “Đã chờ cô một ngày rồi đấy, tôi mặc kệ, hôm nay cô bạo, chúng ta ra ngoài ăn một bữa lớn.
Ra ngoài ăn sao? Hàn Mộc Tử suy nghĩ, sau đó móc trong túi xách ra một cái mũ đội lên cho Đậu nhỏ: “Đi thôi, hôm nay mẹ mời hai người ăn một bữa lớn.”
Nghe được đi ăn, mắt Đậu nhỏ lập tức toả sáng, vội vàng ôm đùi Hàn Mộc Tử: “Con tha thứ cho mẹ.
“Con đó, chỉ biết ăn thôi… không biết giống ai nữa.”
Đậu nhỏ nháy mắt: “Mẹ không phải người ham ăn, vậy Đậu nhỏ nhất định giống cha.
Đậu nhỏ nói như vậy, nụ cười trên môi Hàn Mộc Tử cứng lại, một lát sau, cô cười nói: “Được rồi, mặc kệ giống ai, con đều là bảo bối ngoan nhất của mẹ, chúng ta đi thôi.”
Bởi vì xe đã được Tiêu Túc mang tới nên Hàn Mộc Tử tự mình lái xe, để Tiểu Nhan và Đậu nhỏ ngồi ở ghế sau, lên mạng đặt một nhà hàng giá tốt. Nhà hàng này giá rất cao, tầng một là kiểu không gian mở, tầng hai trở lên là phòng riêng, nhiều người có thể lên lầu. Nhóm Hàn Mộc Tử chỉ có ba người, mà nhà hàng lại rất đông khách nên cuối cùng ba người chọn một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
“Chọn món trước đi.”
Mà lúc này, ở phòng riêng tầng trên.
“Nào nào cậu Dạ, tôi mời cậu một ly” Một người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn cầm ly rượu lên, mời Dạ Mạc Thâm.
Nhưng mà Dạ Mạc Thâm ngồi đối diện lại lộ ra vẻ lạnh lùng, dường như không coi đối phương ra gì.
Tiêu Túc đứng sau lưng Dạ Mạc Thâm khẽ cười: “Tổng giám đốc Vương, mời rượu như vậy không tốt lắm đúng không?”
Nghe vậy, gương mặt đầy thịt của tổng giám đốc Vương run lên, ông ta đặt ly xuống, lúng túng nói: “Là tôi sai, tôi tự phạt ba ly.
Sau đó, ông ta vội vàng rót cho mình ba lỵ, “ực” một tiếng nuốt xuống.
Mấy người xung quanh thấy vậy, vội vàng vỗ tay.
“Tửu lượng của tổng giám đốc Vương thật tốt.”
“Tổng giám đốc Vương thật có chút, hôm nay có thể mời cậu Dạ tới, trước kia cậu Dạ bận nhiều việc, chúng tôi muốn mời cũng không mời được, hôm nay đúng là khách quý đến nhà.”
Mấy người này vẫn luôn muốn a dua nịnh hót Dạ Mạc Thâm, nghe thấy mà đau đầu.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, lộ ra vẻ không vui, Tiêu Túc lập tức thẳng lưng nói: “Các vị, nên nói chuyện chính đi.”
Lúc này mọi người giống như ngồi trên bàn chông, vội vàng gật đầu.
Vì vậy, mọi người nói tới chuyện chính, nhưng mà Dạ Mạc Thâm lại càng phiền chán hơn, liếc mắt nhìn xung quanh, bởi vì phòng riêng này có cửa sổ sát đất, nên Dạ Mạc Thâm nghiêng đầu là có thể thấy được hết cảnh tượng dưới lầu.
Vốn dĩ, Dạ Mạc Thâm chỉ tuỳ tiện liếc qua, nhưng ánh mắt anh lại đột nhiên ngừng lại một chỗ, sau đó bị bóng người ở một góc nào đó hấp dẫn.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm dán chặt trên người người nọ, sau đó nheo mắt lại.
Sao cô lại ở đây?
Chỗ Hàn Mộc Tử ngồi đúng lúc là phía đối diện với Dạ Mạc Thâm, mà hôm nay Đậu nhỏ lại ngồi cùng Tiểu Nhan, bởi vì còn phải chờ thức ăn mang lên, nên Tiểu Nhan và Đậu nhỏ đang tụm lại chơi game.
Hàn Mộc Tử đang cầm điện thoại được sửa lên, mở Facebook ra xem.
Lúc trước cô bị cô gái kia đánh, cô nghe thấy điện thoại phát ra tiếng vang, có lẽ là vỡ màn hình, không ngờ Tiêu Túc có thể giúp cô sửa lại.
Nghĩ đến người kia, Hàn Mộc Tử mở Facebook ra.
Trong danh bạn, còn có tên Dạ Mạc Thâm.
Chỉ có điều lúc đó đã bị cô block rồi.
Tại sao cô lại nghĩ đến người kia chứ? Vẻ mặt Hàn Mộc Tử ngưng động, người ta đã kết hôn rồi, cô còn nghĩ tới anh làm gì?
Nghĩ đến đó, Hàn Mộc Tử đặt điện thoại xuống bàn, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đối diện.
Mà lúc này, trong phòng riêng, sau khi mấy vị tổng giám đốc nói xong lại phát hiện Dạ Mạc Thâm căn bản không có phản ứng, nhìn lại mới phát hiện anh đang xuyên qua cửa sổ sát đất mà nhìn xuống dưới.
“Cái đó… Bên dưới có gì đáng để cậu Dạ trông chờ sao?”
Mấy người theo tầm mắt anh nhìn sang, kết quả thấy được một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.
Mọi người đều sửng sốt, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng.
“Xem ra, tin đồn nói cậu Dạ không thích phụ nữ, thật ra cũng không đúng lắm.”
“Cậu Dạ thích cô gái đó sao?”
“Chúng tôi hiểu mà!”
Một đám người đột nhiên hạ hạ cười lớn. Chỉ là, tiếng cười kia không kéo dài được bao lâu, bởi vì Dạ Mạc Thâm đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chăm chăm bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
328 chương
92 chương
229 chương
96 chương
26 chương
43 chương
94 chương