Cô vợ đánh tráo
Chương 412 : Xin hãy giơ cao đánh khẽ
Lúc Dạ Mạc Thâm nói câu này, cảm xúc trong đáy mắt đen như mực kia cũng thay đổi theo. Ánh mắt của anh dường như trở nên cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào mặt cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi môi của Hàn Mộc Tử.
Hình như anh không kìm lòng được, đang định cúi đầu xuống.
Cảm giác nhục nhã trong lòng cô càng sâu hơn, cắn răng nhắm mắt lại nói: “Anh Dạ, tôi đã từng nói…”
Động tác của Dạ Mạc Thâm bị cắt ngang giữa chừng, ánh mắt trở nên mông lung: “Um?”
Ngay sau đó, ánh mắt mông lung kia đột nhiên thay đổi, vẻ mặt của anh cũng biến đổi theo. Hàn Mộc Tử thu chân lại, lùi về phía sau vài bước.
“Nếu còn có lần sau nữa thì sẽ không đơn giản như vậy thôi đâu!”
Cô phủi tay rồi khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn anh đang đau tới mức nổi gân xanh trên trán vì bị ăn một cú đá như trời giáng của mình.
“Bây giờ, anh biết rồi chứ?”
Sắc mặt của Dạ Mạc Thâm rất khó coi, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Mẹ kiếp! Người phụ nữ này ra tay thật tàn nhẫn! Không ngờ lại …
Anh đau tới mức gần như mất hết sức lực. Dạ Mạc Thâm ngước nhìn người phụ nữ đang đứng cách đó mấy bước. Cô đang mỉm cười đứng đó nhìn anh, dường như đang rất đắc ý vì anh bị như thế này.
“Nhìn anh Dạ có vẻ rất khó chịu thì phải. E rằng hôm nay chúng ta không thể bàn về công việc được rồi. Hay là hôm khác tôi đến sau nhé?”
Hàn Mộc Tử nói dứt lời, hít sâu một hơi rồi ngắm nhìn xung quanh.
“Đúng là tiếc thật. Hôm nay, tôi vốn định vào tham quan văn phòng làm việc của Tập đoàn nhà họ Dạ ở Bắc Thành. Xem ra tôi không có cơ hội này rồi. Tôi xin phép đi trước nhé!”
Nói xong, cô còn cười với Dạ Mạc Thâm, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Mộc Tử đứng trước cửa thang máy, ấn nút xuống. Nhìn thang máy đang đi lên từng tầng một, cô nghĩ: “May quá, cuối cùng mình cũng có thể rời khỏi nơi này rồi!”
Kết quả là cô lại nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng. Hàn Mộc Tử đang định quay đầu để nhìn xem có phải Dạ Mạc Thầm không. Chỉ một giây sau, toàn thân cô bị nhấc bổng lên, sau đó bị anh khiêng trên vai.
“A!”
Mặc dù bây giờ, Hàn Mộc Tử rất tỉnh táo, nhưng cũng bị hành động này dọa giật nảy mình tới mức hô to lên. Khi lấy lại bình tình, cô nhớ hôm nay mình mặc chân váy bỏ. Bây giờ bị vác lên vai như thế này, chẳng phải sẽ bị người ta nhìn thấy hết bên trong sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Hàn Mộc Tử biến đổi, vội nói: “Thả tôi xuống. Dạ Mạc Thâm, anh thả tôi xuống ngay! “Mình đã quá coi thường người đàn ông trước mắt này rồi sao? Vốn tưởng rằng cú đá kia sẽ khiến anh ta đau một lúc lâu. Không ngờ… anh ta vẫn còn sức lực vác mình lên, lại còn đi như bay nữa.” Cô thầm nghĩ.
Dạ Mạc Thâm đạp vào cửa phòng làm việc một cái, sau đó vác Hàn Mộc Tử vào trong. Tiêu Túc đang xử lý công việc ở phòng bên cạnh, khi nghe thấy tiếng đạp cửa này còn nghĩ xảy ra chuyện gì, vội vàng lao sang xem. Đáng tiếc, cậu ta ra chậm một bước, nên chỉ có thể nhìn thấy cửa văn phòng đóng lại mà thôi.
Lúc Tiêu Túc vội bước lên phía trước định hỏi xem xảy ra chuyện gì, cậu ta lại nghe thấy một giọng nữ trong trẻo truyền từ bên trong ra: thả tôi xuống ngay. Dạ Mạc Thâm, anh muốn làm gì?”
“Mẹ
Tiêu Túc cảm thấy không thể tin nổi. Cậu ta vừa nghe được cái gì thế này? Dạ Mạc Thâm “ăn chay” năm năm rồi, hôm nay lại đi tìm phụ nữ? Hơn nữa còn dẫn người phụ nữ này tới văn phòng?
Tiêu Túc cảm thấy mình như đang nằm mơ, xoa xoa mắt nhìn văn phòng đang đóng chặt cửa kia. Chẳng lẽ vừa rồi cậu ta bị ảo giác? Nhưng vẫn có tiếng động truyền từ trong phòng kia ra. Nó khiến Tiêu Túc tỉnh táo lại, không phải cậu ta đang nằm mơ, mà Dạ Mạc Thâm thực sự dẫn phụ nữ về phòng làm việc.
Cậu ta đột nhiên thấy tò mò. Chẳng lẽ người phụ nữ này là người trước kia Dạ Mạc Thâm kết bạn qua Facebook sao? Tiêu Túc vừa suy nghĩ vừa trở lại phòng làm việc của mình.
“Thả tôi xuống… A…
Trong văn phòng, Hàn Mộc Tử được thả xuống, nhưng lại bị đẩy ngã trên ghế sofa mềm mại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì thân thể cao to của Dạ Mạc Thâm đã phủ xuống. Sau đó, chân và tay cô đều bị giữ chặt.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tới giờ phút này, sắc mặt của Hàn Mộc Tử đã thay đổi hoàn toàn, cô không còn đủ bình tĩnh nhìn anh được nữa. Đôi mắt đen như mực của Dạ Mạc Thâm như hút hồn cô.
“Dùng cú đá đoạn tử tuyệt tôn. Lòng dạ của cô đúng là độc ác!”
Anh trách cô, trong mắt lộ rõ sự tức giận.
Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt, nhưng lại lập tức cười nhạo nói: “Nếu anh còn không thả tôi ra, tôi không ngại đá thêm một phát nữa cho đúng với tội danh khiến anh đoạn tử tuyệt tôn.”
Nghe vậy, mặt của Dạ Mạc Thâm tối sầm “Cô hận tôi tới mức đó à?” lại.
“Anh Dạ!”
Hàn Mộc Tử lạnh lùng cắt ngang lời anh: “Xin anh hiểu rõ một chuyện. Bây giờ, anh chỉ là khách của tôi mà thôi. Cho dù năm năm trước, chúng ta xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện của quá khứ rồi. Đối với tôi thì nó chỉ là một ký ức mà thôi. Cho nên từ nay về sau, xin anh Dạ đừng có động chân, động tay với tôi. Nếu anh còn không lịch sự với tôi, tôi sẽ làm tất cả để phòng vệ. Đến lúc đó, anh đừng có gán cho tôi bất cứ tội danh nào!”
“Phòng vệ chính đáng?”
Dạ Mạc Thâm nhìn Hàn Mộc Tử chăm chăm, sau đó từ từ cúi đầu xuống.
Cô cảm thấy hơi khó thở: “Nếu anh Dạ còn cố tình tiến tới, tôi đành phải thất hứa.”
Nghe thấy câu nói này, động tác của Dạ Mạc Thâm chợt dừng lại. Sau đó, anh giữ nguyên tư thế này, không hề đứng lên. Trong văn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của hai người và tiếng tim đập loạn vì giằng co. Dù trong không gian yên tĩnh này, cả hai vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Một lúc lâu sau, Hàn Mộc Tử không biết làm thế nào, đành phải lên tiếng: “Công ty của chúng tôi là công ty mới. Nếu Tập đoàn nhà họ Dạ muốn ra tay với công ty của chúng tôi, chúng tôi cũng không thể chống lại được. Tôi chỉ là một nhân viên thiết kế nhỏ bé mà thôi. Nếu anh Dạ có thành kiến với cá nhân tôi, tôi có thể sắp xếp nhà thiết kế khác của công ty tới cho anh chọn. Xin anh… giơ cao đánh khẽ, đừng có ép tôi như thế này.”
Lúc cô nói ra lời này, trong đáy mắt lộ ra vẻ chịu đựng vì bị lăng nhục. Tim của Dạ Mạc
Thâm như bị một chiếc búa nện vào. Đối với cô mà nói tất cả hành động của anh đều nhằm mục đích lăng nhục? Vì thế Hàn Mộc Tử mới có ánh mắt như vậy sao?
Không hiểu sao Dạ Mạc Thâm cảm thấy tội lỗi của mình càng nặng hơn. Anh chỉ muốn tới gần người phụ nữ này thôi. Vô tình lại tạo thành tổn thương cho cô ư?
“Anh Dạ, anh có thể đứng lên không?”
Anh không trả lời, nhưng cũng không từ chối cô. Hàn Mộc Tử cẩn thận giơ tay đẩy Dạ Mạc Thâm ra từng chút một. Cô không làm gì còn ổn, vừa đưa tay đẩy ra thì lại bị anh ôm chặt. Sau đó, anh còn gục mặt vào cổ cô.
“Ơ… Hàn Mộc Tử cảm thấy hơi thở ấm áp đang phả vào cổ mình, nó khiến toàn thân cô cứng đờ.
“Anh ta… đang làm gì vậy?”
“Đừng cử động.” Dạ Mạc Thâm vẫn gục đầu vào vai cô khẽ nói, đôi môi mỏng gần như ghé sát vào cổ Hàn Mộc Tử.
“Để tôi ôm cô một lúc. Tôi sẽ không làm khó dễ cô đầu.
Hàn Mộc Tử: “..
“Đúng là được đẳng chân lân đẳng đầu!”
Cô lại nhấc chân lên một lần nữa.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
90 chương
26 chương
37 chương
10 chương
95 chương
138 chương