Cô vợ đánh tráo
Chương 310 : Anh không muốn gặp cô
Hai mươi phút sau đó, xe của Tiêu Túc cuối cùng đã đến biệt thự Hải Giang, nhưng mà lúc ở cổng thì lại bị ngăn lại.
Tiêu Túc nhướng mày hướng về phía người gác cổng vẫy vẫy tay, nhưng mà người gác cổng vẫn không cho bọn họ di.
Tiêu Túc không hiều, chỉ có thể quay đầu đối với Thẩm Kiều nói: “Mợ ở trên xe chờ một chút, tôi đi xuống nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”
“Được.” Thẩm Kiều gật đầu, nhìn Tiêu Túc mở cửa xe đi xuống.
Sau khi cửa xe đóng lại, Thẩm Kiều lại nghe không thấy bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn Tiêu Túc đi qua cùng mấy người bọn họ nói chuyện, kết quả sau khi nói mấy câu Tiêu Túc đột nhiên quay đầu nhìn về chỗ cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp, sau đó cậu ta lại quay trở về, giống như cùng với mấy người gác cổng tranh cãi gì đó.
Nhưng mà tranh cãi nửa ngày, cậu ta vẫn không có trở về.
Thẩm Kiều khẩn trương mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng đã có suy đoán.
Cô trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là bản thân đẩy ra cửa xe xuống xe.
“Tiêu Túc, làm sao vậy?”
Nghe thấy âm thanh của cô, cái lưng của Tiêu Túc lập tức thằng lên, sau đó cậu ta vội vàng chạy bước nhỏ đến trước mặt Thẩm Kiều nói: “Mợ, không có việc gì, tôi chỉ là cùng bọn họ nói chuyện thôi.”
Ánh mắt của Thẩm Kiều xuyên qua bả vai của Tiêu Túc hướng về trên người của mấy người gác cổng sau lưng cậu ta.
Mấy người kia đều biết cô, lúc này sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô lại có chút trốn tránh mà dời đi, không dám nhìn thằng vào ánh mắt của cô. Nhìn thấy ở đây, Thầm Kiều càng thêm chứng minh suy đoán trong lòng của mình, ánh mắt cô rung rung một chút, giống như bình thản mà mở miệng hỏi: “Anh ấy không cho tôi đi vào, thật không?”
Nghe lời nói, biểu tình trên mặt của Tiêu Túc trở nên khó coi, xoắn xuýt nhìn Thẩm Kiều giải thích nói: “Mợ không phải như thế đâu, cậu Dạ buổi tối hôm nay chờ Mợ cả một buổi tối, lúc này khẳng định là tức giận, “Cho nên……Anh ấy liền không muốn cho tôi đi vào, là như thế này đi?”
Thẩm Kiều rũ mi mắt, nhìn chằm chằm đầu ngón chân chảy máu của chính mình, “Anh ta ngay cả một câu giải thích cũng không muốn nghe tôi nói sao?”
“Tiêu Túc, nếu bọn họ không cho tôi đi vào, vậy bản thân cậu tự đi vào đi.”
“Nhưng mà mợ……
“Làm phiền cậu nói với anh ta một tiếng, tôi ở chỗ này chờ anh ta, tôi muốn gặp anh ta, tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh ta, xin nhờ cậu đây.
“Vậy được, mợ cô ở đây chờ tôi, tôi lập tức đi nói với cậu Dạ.”
“Ừm.”
Trước khi Tiêu Túc rời khỏi còn liếc mắt nhìn cảnh cáo mấy người kia, sau đó lái xe đi vào.
Cổng biệt thự Hải Giang to như vậy, chỉ có mấy người gác cổng ở cùng với Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đứng khá xa, bóng “Làm phiền cậu nói với anh ta một tiếng, tôi ở chỗ này chờ anh ta, tôi muốn gặp anh ta, tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh ta, xin nhờ cậu đấy.”
“Vậy được, mợ cô ở đây chờ tôi, tôi lập tức đi nói với cậu Dạ.”
“Ừm.”
Trước khi Tiêu Túc rời khỏi còn liếc mắt nhìn cảnh cáo mấy người kia, sau đó lái xe đi vào.
Cổng biệt thự Hải Giang to như vậy, chỉ có mấy người gác cổng ở cùng với Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều đứng khá xa, bóng sao có thể chú ý đến an nguy của cô?
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lại lần nữa rũ mi mắt, lại không có mở miệng nữa.
Cô không đi qua, mấy người gác cổng cũng không có biện pháp, Thẩm Kiều ngơ ngác mà đứng, bọn họ cũng chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn co.
Thực ra bọn họ làm sao mà nhìn không ra a, cậu Dạ là đang tức Thầm Kiều, nhưng trên thực tế tình cảm vẫn còn a, dù sao cô ấy chính là phụ nữ đầu tiên mà cậu Dạ đưa về biệt thự Giang Hải. Nhưng mà trong lòng càng yêu thích một người, lúc tức giận lại càng nghiêm trọng đi?
Nhưng mà chỉ là chuyện hiện tại, chuyện sau này không ai có thể nói.
Nếu như không phải trước khi Ê cậu Dạ đi vào ra lệnh chết, nói không cho Thầm Kiều vào cổng này, nếu như để cô vào cổng này, tất cả bọn người họ đều phải gặp họa, bọn họ thật đúng là nghĩ muốn mở một°con Ê mắt nhắm một con mắt.
Dù sao ai cũng đều cảm nhận £ được, từ lúc sau khi Thầm Kiều đến biệt thự Hải Giang, tính tình của cậu Dạ so với trước kia đỡ hơn nhiều rồi, với lại mỗi ngày đều trở về.
Đây là tình trạng mà trước kia đều chưa hề có.
Điều này đã đủ chứng minh Thẩm Kiều có bao nhiêu đặc biệt.
Cũng không biết ở trong gió lạnh đứng bao lâu, lúc Thầm Kiểu cảm thấy cánh tay của chính mình đều bị gió đêm thổi đến mất cảm giác, cuối cùng nghe thấy được một trận tiếng bước chân dồn dập.
Cô ngầng đầu, nhìn Tiêu Túc hướng đến chỗ mình chạy đến.
“Tiêu Túc…..“ Thẩm Kiều môi giật giật, gọi tên cậu ta, nhưng âm thanh lại nhỏ đến ngay cả chính mình đều sắp nghe không thấy rồi, với lại còn mang theo âm thanh rung rung.
Lạnh quá.
Mặc lễ phục không có tay đứng ở trong gió đêm lâu như vậy.
Tiêu Túc đi đến trước mặt cô, sắc mặt như cũ rất khó coi, với lại trong tay cậu ta còn nhiều thêm một phần tư liệu.
“Mợ……” Ánh mắt Tiêu Túc phức tạp mà nhìn cô mở miệng, bộ dạng một lòng muốn nói lại thôi.
Thẩm Kiều chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy không muộn gặp tôi sao?”
Ánh mắt Tiểu Túc trốn tránh nhìn cô, gật gật đầu: “Cậu Dạ còn đang tức giận, hiện tại là không muốn gặp cô, mợ……Nếu không hôm khác cô lại đến?”
Thẩm Kiều không nói tiếp, cô đương nhiên sẽ không hôm khác lại đến nữa.
“Cậu đem những lời mà tôi nói truyền đạt cho anh ấy chưa?”
Tiêu Túc nhớ đến tình hình lúc đó, bộ dáng Dạ Mạc Thâm tối này thật sự là rất dọa người, sau khi cậu ta đi vào liền nói những lời mà Thẩm Kiều nhờ cậu ta truyền đạt, liền nghe thấy một tiếng cười lạnh của Dạ Mạc Thâm.
“Có lời gì mà nói? Chờ cô ấy cả một buổi tối cũng không xuất hiện, hiện tại mới đến giả vờ đáng thương? Cậu đi nói với cô ấy, lần này tôi sẽ không tin những lời nói dối của cô ấy nữa.”
“Nhưng mà cậu Dạ…… Mợ!”
Lúc đó Tiêu Túc còn muốn nói ra chuyện Thẩm Kiều bị thương, nhưng mà Dạ Mạc Thâm đột nhiên lạnh giọng cắt ngang: “Mợ? Cô ấy cũng xứng?”
Nói xong, một phần tư liệu trực tiếp ném đến trước mặt cậu ta.
“Cô ấy không phải vẫn luôn muốn cái này sao? Đưa cho cô ấy, bảo cô ấy cút.”“
TiệU TÚC:ˆ…..”
Cậu ta tiến lên đem tư liệu nhặt lên liếc mắt nhìn một cái, nháy mắt ngạc nhiên!
“Cậu Dạ, đây chính là……Cậu thật sự xác định đem cái này cho mợ sao?”
“Nhớ kỹ, về sau cô ấy không phải là mợ hai của nhà họ Dạ nữa.”
“Cậu Dạ!”
“Cút ra ngoài!”
Dạ Mạc Thâm lạnh giọng trách mắng.
Tiêu Túc vẫn còn đứng tại chỗ, Dạ Mạc Thâm vậy mà đột nhiên nổi nóng rồi, chợt đưa tay đem đồ trên bàn quét xuống dưới.
“Âm!”
Cảm giác được cơn thịnh nộ của anh ấy, Tiêu Túc biết bản thân không thể tiếp tục đứng ngốc ở trong này nữa, cậu ta chỉ có thể cấp tốc cầm lấy tư liệu xoay người rời khỏi.
“Cái này, là anh ấy bảo cậu giao cho tôi sao?” Thẩm Kiều nhìn phần tư liệu kia dò hỏi, sau đó tay đưa qua lây.
Sắc mặt Tiêu Túc biến đổi mà lùi về sau một bước,:“Mợ!”
Mặc dù cậu Dạ bảo cậu ta đem cái này giao cho Thẩm Kiều, nhưng mà chính cậu ta còn chưa nghĩ ra có nên đem cái này giao cho cô không, dù sao……Buổi tối hôm nay cậu Dạ thật ra chỉ là quá tức giận thôi? lúc người ta đang tức giận, đều sẽ làm ra những quyết định không lý trí.
Ví như cái này hiện tại, cậu ta căn bản không biết cậu Dạ có hay không sẽ hối hận, lúc đó trách tội cậu ta thì sao? Thực ra không cần biết có hối hận hay không, xui xẻo nhất nhất định là cậu ta.
Cho nên, cậu ta là muốn suy nghĩ kĩ lại.
“Cho tôi đi.“ Thẩm Kiểu hướng về cậu ta mỉm cười: “Đã là anh ấy bảo cậu giao cho tôi, cậu đừng do dự nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
14 chương
11 chương
5 chương
10 chương
16 chương