Cô vợ đánh tráo
Chương 183 : Cô chạy không thoát đâu
“Cô chạy không thoát đâu.” Hứa Liêu bước đến và trực tiếp bắt lấy tay của cô, sau đó xoay và giữ chặt lấy cổ tay nhỏ mong manh yếu đuối ấy. Anh ta cố ý gần giọng tỏ ra vô cùng thô tục: “Tối hôm nay tất cả mọi người đều tham gia buổi tiệc cả rồi, một lát sau khi kết thúc cuộc thi bơi lội thì còn có hoạt động khác bùng nổ hơn nữa, cho dù cô có chạy. được ra bên ngoài thì cũng không có ai cứu cô được đâu. Chi bằng cô cứ nghe theo lời tôi đi, tôi còn có thể đối xử với cô nhẹ nhàng hơn một chút.”
“Buông tôi ra.” Thẩm Kiều cố gắng hết sức vùng tay khỏi tay của anh ta rồi toàn thân cô lùi về phía sau mấy bước.
Rốt cuộc là cô đang bị làm sao vậy, tại sao tay chân lại mềm nhữn cả ra thế này chứ?
Thẩm Kiều tự nhìn vào những ngón tay đang run rầy của mình, khuôn mặt trắng nõn ấy của cô càng lúc càng trở nên đỏ bừng.
Một luồng hơi nóng bức từ trong bụng lan tỏa ra khắp người cô một cách nhanh chóng, cảm giác này… rất quen thuộc.
Nó giống hệt như cảm giác lúc mà cô bị Lục Tâm Thường bắt đi và nhốt ở trong phòng kín vậy.
Lẽ nào… cô lại bị bỏ thuốc rồi sao?
Suy nghĩ này chỉ vừa mới loé lên trong đầu của Thẩm Kiều thôi thì cô đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng rồi.
“Thẩm Kiều à, lúc trước tôi đã từng khuyên bảo cô rồi, tôi kêu cô đi theo tôi nhưng mà cô đâu có chịu, thế nên tôi đành phải dùng kế sách này thôi, cô phải biết rằng là… người quản lý này rất thích cô đó, chỉ cần hôm nay cô chịu nghe lời tôi thì sau này đảm bảo những người ở trong bộ phận của chúng ta sẽ không ai dám bắt nạt cô đâu, cô thấy thế nào?”
Thẩm Kiều áp sát lưng vào bức tường dày lạnh lẽo, cô sợ hãi dùng tay cấu mạnh vào đùi của mình khiến cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn.
Cuối cùng cô nhìn thấy Hứa Liêu bỗng nhiên tiến thẳng về phía cô, anh ta đưa tay lên để cởi chiếc cúc áo trên cổ của mình ra, ánh mắt của anh ta đầy một vẻ dâm ô ghê tởm, trong căn phòng tối tăm ấy càng toả ra một ánh nhìn thú tính đến rợn người hơn nữa.
Không được…
Cô không thể để cơ thể mình bị vấy bần ở đây được.
Nếu như cô thực sự bị Hứa Liêu làm nhục thì sau này ánh nhìn của Dạ Mạc Thâm dành cho cô càng trở nên chán ghét hơn, anh sẽ càng cảm thấy cô dơ bẩn hơn biết bao nhiêu.
Không thể được.
Tuyệt đối không thể được.
Trước khi Hứa Liêu áp sát lại gần, Thẩm Kiểu đã gồng hết sức mình để đầy Hứa Liêu ra xa.
“Nếu như anh dám dụng vào một sợi tóc của tôi thôi thì tôi có biến thành ma cũng không tha cho anh đâu.”
Vốn dĩ Hứa Liêu nghĩ rằng cô sẽ không dám chống cự lại, ai có ngờ rằng anh ta bị cô đẩy một cái mạnh như vậy thì đã ngã sõng soài ra trên sàn nhà.
“Hử? Lẽ nào thuốc vẫn chưa phát tác dụng ư? Cô vẫn còn mạnh quá đấy nhỉ?”
Thẩm Kiểu: “Chính anh đã bỏ thuốc tôi ư?”
“Thẩm Kiểu à, đừng có trách anh Liêu này nha, cũng tại con người của cô ngang bướng quá thôi, cho nên tôi đành phải sử dụng một chút xíu thủ đoạn mới được.”
“Bỉ ổi.” Thẩm Kiều cắn chặt môi rồi nói với Hứa Liêu với chút ý thức còn lại trong đầu cô: “Lẽ nào anh không biết rằng tôi và Dạ Mạc Thâm là một cặp hay sao?”
“Cô nói cái gì cơ? Cậu chủ Mạc Thâm sao?”
“Anh thật sự nghĩ rằng việc tôi bị giáng chức chứng tỏ anh ấy đã không còn cần tôi nữa hay sao?”
Thẩm Kiều dựa lưng vào tường, cô thở hồng hộc một cách khó khăn rồi nhìn chằm chằm vào anh ta nói: “Nếu như anh ấy thực sự không còn cần đến tôi nữa, vậy tại sao chỉ giáng chức mà không trực tiếp đuổi việc tôi luôn cơ chứ?”
Hứa Liêu nghe thấy cô nói vậy thì ngây người ra một lúc lâu mà không có phản ứng gì.
“Ý của cô là gì, lẽ nào ý của cô nói là… cô và cậu chủ Mạc Thâm thật sự đang yêu nhau sao?”
“Đúng vậy.”
Để có thể tự cứu thoát bản thân, Thẩm Kiều đành phải nói vậy, cô cắn chặt môi rồi nói tiếp: “Anh ấy chỉ là đang giận tôi nên đã cách chức tôi để tỏ ra giận dỗi mà thôi, nếu như anh ấy thật sự không muốn nhìn thấy tôi nữa thì chắc chắn sẽ không thể nào giữ tôi lại như vậy được.
Cách chức tôi chỉ là để đợi đến một ngày nào đó lại điều tôi đến bên cạnh anh ấy mà thôi.”
Tuy rằng ngay cả bản thân Thẩm Kiều còn không dám tin vào những lời nói này của mình, thế nhưng bây giờ cô còn có cách nào khác đâu chứ? Ở một nơi rách nát như vậy, tất cả mọi người đều đang tham gia tiệc rượu ở phía trước, cho dù cô có gọi đến rách cả cổ họng cũng không ai có thể đến cứu cô cả.
“Những điều cô nói đều là sự thật sao?” Hứa Liêu ngây người ra, nếu như đúng theo những gì mà Thẩm Kiều đã nói thì chắc chắn anh ta sẽ không thể đụng đến cô.
Nếu như đụng đến cô thì sau này anh ta còn có thể tiếp tục làm việc ở Tập đoàn Tân Thời được không đây?
“Nếu như hôm nay anh đưa tôi quay về thì tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không tố cáo anh với ai cả, sau này chúng ta vẫn giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới như bình thường, còn nếu như anh đụng vào tôi… tôi xin thề, cho dù tôi có chết đi thì tôi cũng sẽ lôi anh xuống khỏi cái chức vị này của mình. Quản lý Hứa Liêu, chắc anh sẽ không thể nào làm một việc được một mất mười như thế này chứ?”
Bỗng chốc Hứa Liêu trở nên suy tư, anh ta gằm mặt xuống suy nghĩ điều gì đó.
“Hứa Liêu, anh đừng để cô ta lừa chứ. Cô ta đã bị điều xuống bộ phận của chúng ta lâu như vậy rồi, nếu như thật sự có người nhớ nhung cô ta thì cô ta còn có thể bị đưa tới chỗ của anh sao?” Một giọng nói từ bên ngoài vọng lại, giọng nói đó chính là của Thôi Mẫn Lệ, cô ta đã được cử đến đề trông coi chỗ này.
Tất cả những gì diễn ra ở trong phòng thì cô ta đã nghe thấy rất rõ ràng cả rồi.
Cô ta sợ rằng Hứa Liêu sẽ bị mắc lừa bởi Thẩm Kiều thế nên đã vội vàng lên tiếng.
Hứa Liêu lại một lần nữa ngớ người ra: “Đúng rồi nhỉ, nếu như cậu chủ Mạc Thâm thật sự nhung nhớ đến cô vậy tại sao lại không thèm đếm xỉa tới cô chứ, cô đang định lừa tôi đấy à?”
“Tôi không hề lừa anh.” Thẩm Kiều lớn tiếng quát lại: “Dù sao thì tôi cũng đã nói hết rồi, anh tự mình suy nghĩ cho kỹ đi. Anh muốn giữ sự nghiệp của mình hay là muốn có được tôi?”
“Hứa Liêu, anh cần gì phải lựa chọn chứ. Cả hai thứ anh đều có thể đạt được cơ mà. Đừng quên chị Tường Vi của chúng ta, chúng tôi có thể giúp anh mà, chức vị của anh chắc chắn vẫn được bảo đảm thôi.”
“Tường Vi là ai?” Thẩm Kiều bật cười lạnh lùng: “Lẽ nào quyền lực của cô ta còn hơn cả Dạ Mạc Thâm sao?”
Hứa Liêu cảm thấy vô cùng bối rối.
Thẩm Kiều không thể đợi được nữa, bởi vì cô cảm nhận được luồng khí nóng ran kia đang dần dần chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô, nếu như còn kéo dài thì cô sợ rằng mình sẽ không thể khống chế được ý thức trong đầu mình được nữa.
Chết tiệt.
Thẩm Kiều đưa tay lên cắn trầy hai đầu ngón tay của mình khiến cho đầu óc cô trở nên tỉnh táo trở lại.
Cô lê từng bước đi về phía cửa phòng, vừa đi cô vừa nói: “Với chức vị là một người quản lý như anh thì anh muốn người phụ nữ như thế nào mà chẳng được… đừng nên vì tôi mà để bị kéo xuống như thế, anh mau đến mở cửa cho tôi đi.”
“Hứa Liêu, đừng nghe lời của cô ta. Đây là cơ hội duy nhất mà anh đã trông chờ biết bao lâu rồi, nếu như anh bỏ lỡ cơ hội lần này thì sau này anh sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu. Hứa Liêu!”
Hứa Liêu nghe thấy cô ta nói như vậy thì đã kịp hoàn hồn trở lại.
Đúng rồi, anh ta đã mong muốn có được người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta từ rất lâu rồi, không dễ gì đợi được đến buổi tiệc cuối năm này để ra tay với cô, nếu như thả cho cô đi dễ dàng như vậy thì…
“Huống hồ, nếu như hôm nay anh ngủ với cô ta thì sau này cô ta sẽ trở thành một miếng giẻ rách rồi, cho dù là trước đó cô ta và cậu chủ Mạc Thâm có gì đó đi chăng nữa thì cậu ấy cũng không thể cần đến một miếng giẻ rách như vậy được, thế nên rõ ràng là anh không cần sợ cô tQ.”
Khuôn mặt của Thẩm Kiều trở nên biến sắc, cô bước vội đến bên cửa rồi kéo cánh cửa ra, Hứa Liêu cũng nhận ra điều đó và nhào đến ôm chặt lấy cô rồi cười một cách dâm đãng.
“Nói không sai, tới lúc đó nếu như cô dám nói bậy ra ngoài thì tôi sẽ nói là do cô quyến rũ tôi, cậu chủ Mạc Thâm sẽ không thể làm gì được tôi cả.”
“A a a, buông tôi ra.” Thẩm Kiều giương tay ra rồi cố gắng hết sức đề chạy về phía sau, Hứa Liêu thở dài một hơi rồi bắt giữ lấy vai của cô kéo tuột chiếc áo khoác voan mỏng tanh trên vai cô xuống, để lộ ra vùng ngực trắng nốn nà ở phía trước.
Lúc đó, Hứa Liêu đã bị cảnh tượng đó làm cho choáng ngợp không dám mở mắt ra.
“Thẩm Kiều…” Hứa Liêu bất giác nuốt nước miếng ừng ực, trông anh ta cứ như tên điên biến thái vậy: “Chỉ cần cô nghe lời của tôi thôi, tôi đảm bảo cô thích thứ gì tôi sẽ cho cô thứ đó.”
Không thể nào mở cửa ra được, Thẩm Kiều chỉ đành chạy vào bên trong rồi vòng quanh chiếc bàn và nói: “Anh đừng có qua đây.”
Thôi Mẫn Lệ đứng ở ngoài cửa nghe được cuộc nói chuyện ở trong phòng, cô ta nhếch mép tỏ vẻ đắc ý lắm.
Còn các hoạt động ở bên ngoài vẫn diễn ra vô cùng sôi nổi.
Tịnh Nhan bơi một hồi lâu mới phát hiện không nhìn thấy hình bóng của Thẩm Kiều đứng ở trên bờ nữa, thế là trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng bất an, cô ấy chỉ lơ là một chút
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
14 chương
11 chương
5 chương
10 chương
16 chương