Sau đó Uất Trì Diệc Thù che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Anh ra ngoài nghe điện thoại, em cứ ăn trước đi.” “Vâng” Sau đó Uất Trì Diệc Thù mở cửa phòng ra ngoài, tựa vào bức tường trên hành lang, lại lần nữa đưa điện thoại lên bên tai. “Thằng nhóc thối, Viên Viên có đó không? Con đưa điện thoại cho. ‘Viên Viên, mẹ muốn dặn dò con bé mấy câu.” Uất Trì Diệc Thù cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Mẹ coi con là loại người nào hả?” Nói anh cứ như ma quỷ đói khát vậy, chưa nói đến chuyện hiện giờ Uất Trì Diệc Thù vẫn chưa có ý kia, cho dù có ý đó, cũng không thể nào xảy ra quan hệ gì khi hai người còn chưa xác định. “Dù sao mẹ cũng lo lắng, con mau đưa điện thoại cho Viên Viên đi” “Cô ấy đang ăn cơm, không có thời gian.” “Là do con bé không có thời gian nghe, hay là do con không muốn con bé nghe? Thằng nhóc thối, có phải tối nay con còn định mang con bé đi qua đêm ở bên ngoài không?” “Được rồi, con không quay về thức ăn sẽ nguội hết, con đi ăn trước nhé, lát nữa con sẽ đưa cô ấy về nhà” Trước khi tắt điện thoại, Uất Trì Diệc Thù loáng thoáng nghe thấy tiếng bà Đường: “Để tôi gọi điện thoại cho con gái mình thử xem” Nghe thấy thế, vốn dĩ Uất Trì Diệc Thù đang định vào trong phòng, bước chân bỗng ngừng lại, quả nhiên không bao lâu anh đã nghe thấy tiếng điện thoại ở trong phòng. Đường Viên Viên nhìn thấy là bà Đường gọi đến, cô cũng không lau miệng, mà vừa ăn vừa nghe điện thoại, bởi vì Uất Trì Diệc Thù đi nghe điện thoại rồi, nên cô còn trực tiếp mở loa ngoài lên. “Mẹ” “Viên Viên, con đang ở ngoài với Diệc Thù à?” “Vâng, con vời anh trai đang đi ăn cơm, sao vậy mẹ?” “Không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay con có vui không thôi?” Nghe thấy thế, Đường Viên Viên hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhớ tới chiếc vòng đang nằm trên cổ mình, cô trả lời: “Vui ạ, con rất vui” Con gái là do chính mình sinh ra, sao bà Đường lại không hiểu cô được, lúc Đường Viên Viên nói ra năm từ kia cô không thể hiện ra cảm xúc gì, nhưng mà bà Đường hiểu được, cô nhóc này thật sự vui vẻ, cho nên khi nói chuyện mới nghiêm túc như vậy. “Vui là được rồi, vậy cho mẹ hỏi thêm một câu nữa nhé, đêm nay con có về nhà không?”. Đam Mỹ Hay Nghe thấy thế, ánh mắt Đường Viên Viên lộ ra vẻ mơ hồ khó hiểu: “Chắc chắn là có về rồi, vì sao lại không về ạ?” Bởi vì trong lòng không nghĩ gì khác nên Đường Viên Viên trở lời lại rất nhanh. “Mẹ, sao thế?” “Không sao cả, mẹ chỉ tiện thể hỏi thôi, dù sao bây giờ cũng không còn sớm nữa. Thôi con ăn tiếp đi, mẹ chỉ quan tâm một chút thôi.” Nghe thấy thế Đường Viên Viên múc một bát canh để uống, sau khi uống xong cô đột nhiên mới nhận ra được hình như trong lời mẹ cô nói có gì đó không đúng lắm. Vì sao đột nhiên mẹ lại hỏi cô đêm nay có về nhà hay không nhỉ? Chuyện cô có về nhà hay không còn cần phải hỏi sao? Cho nên Đường Viên Viên lập tức nghĩ kỹ lại xem tại sao đột nhiên mẹ cô lại hỏi như vậy, sau khi nghĩ thông suốt, trong nháy mắt hai tai Đường Viên Viên lập tức đỏ bừng lên: “Mẹ, sao mẹ lại có thể như vậy” Giọng nói pha chút tức giận thở phì phò còn mang theo sự chất vấn của cô gái nhỏ, bà Đường biết ngay cô đã nghĩ ra rồi, bà không nhịn được bạt cười nói: “Mẹ làm sao? Con đã trưởng thành rồi, không còn là trẻ con nữa, con lớn rồi mẹ không thể hỏi một câu như thế được sao?” “Thế nhưng…” Bởi vì chủ đề đột nhiên trở nên mập mờ, cho nên Đường Viên Viên không thể nói chuyện thản nhiên giống như lúc trước được, cô thấp. thỏm không yên, liên tục quay đầu nhìn về phía cửa phòng vẫn đang đóng chặt, thấy anh trai vân chưa quay lại, cô vội vàng đặt cái muỗng trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn lau tay, rồi cầm điện thoại lên tắt chế độ loa ngoài đi. “Mẹ, con còn đang ăn cơm, đợi lát nữa ăn xong, con sẽ về.” “Ừ, được được, con cứ ăn từ từ, tối nay dù con không về, mẹ cũng không trách con đâu.” “Mẹ!” Đường Viên Viên vừa tức vừa nóng nảy, vội vàng giải thích: “Anh ấy không phải người như vậy”.