Cô vợ đánh tráo
Chương 168 : Quật lừa giồng nhau coi như đang nhận hối lộ?
Sắc mặt của Tịnh Nhan hơi thay đổi, xem ra ý nghĩa trong câu nói này của Dạ Lẫm Hàn chính là anh ta đã thừa nhận mình đang theo đuổi Thẩm Kiều rồi.
Trời ạ.
Tịnh Nhan không nhịn được mà chớp mắt liên tục, nếu Dạ Lẫm Hàn thật sự đang theo đuổi Thẩm Kiều, vậy chuyện giữa cô và Dạ Mạc Thâm thì sao? Mặc dù Tịnh Nhan không cảm thấy chuyện Thẩm Kiều có thể làm việc ở tập đoàn Tân Thời là nhờ vào sự nâng đỡ của Dạ Mạc Thâm, bởi vì cô ấy cảm thấy thân phận của cô không khác gì những nhân viên khác, nhưng bây giờ xem ra… thân phận của cô không đơn giản như cô ấy đã nghĩ.
Nếu không thì sao hai anh em nhà họ Dạ lại…
Nghĩ đến đây, Tịnh Nhan không nhịn được khẽ ho một tiếng: “Phó tổng giám đốc Hàn à, tình cảm anh dành cho Thẩm Kiều thật sự nghiêm túc sao? Mặc dù… bọn tôi đều là người bình thường, có lẽ trong mắt của các anh, mấy đứa con gái bình thường như bọn tôi có thứ gì đó độc đáo… nhưng Phó tổng giám đốc Hàn, tôi muốn giải thích cho anh hiểu rằng bọn tôi cũng có tôn nghiêm. Thẩm Kiều mới vừa bị Tổng giám đốc Thâm giáng chức, Phó tổng giám đốc Hàn „ lại…
Cô ấy nói ấp a ấp úng, nói một nửa chừa lại một nửa, hoàn toàn không dám nói hết, sợ bản thân vô ý đắc tội đối phương.
Nhưng Dạ Lẫm Hàn vẫn nghe hiểu ý cô ấy muốn nói là gì, nghe xong, anh ta hơi mỉm cười.
“Tôi hiểu ý của cô, yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.”
Tịnh Nhan hỏi lại: “Anh thật sự biết ý tôi đang muốn nói là gì sao?” Suy nghĩ lại một lúc, Tịnh Nhan lại cảm thấy Dạ Lẫm Hàn không phải loại người nhự vậy. Bình thường anh ta cũng được coi như là người lịch sự dịu dàng nhất công ty, nhưng cô ấy lại chưa từng nhìn thấy anh ta thật sự quan trọng một ai, mặc dù mọi người đều nói nếu có thể yêu đương với Phó tổng giám đốc Hàn thì chắc chắn Phó tổng giám đốc Hàn sẽ là một người bạn trai dịu dàng nhất trên đời này, nhưng Tịnh Nhan vẫn luôn cảm thấy nụ cười của anh ta không thật lòng, thậm chí khiến người tiếp xúc với anh ta có cảm giác anh ta rất khó gần.
“Phó tổng giám đốc Hàn à, tôi cảm thấy nhỏ Kiều là một người cực kỳ nghiêm túc trong mọi chuyện đấy.”
Tiếp tục suy nghĩ một lúc, Tịnh Nhan lại nói thêm một câu.
Dạ Lẫm Hàn chỉ cười không nói, hai người càng đi càng xa.
Thẩm Kiều trực tiếp đi lên lầu tìm chị Tinh, nhưng lúc vừa đầy cửa đi vào thì Thẩm Kiều lập tức sửng sốt.
Bởi vì hôm nay người đang ở trong văn phòng không phải là chị Tỉnh, mà là… Dạ Mạc Thâm.
“Sao anh lại ở đây?” Dạ Mạc Thâm ngầng đầu lên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao, giao hợp đồng cho cô rồi thì cô cho rằng chỗ này cũng thuộc sở hữu của cô luôn à?” Thẩm Kiều nói: “Tôi không có ý đó!” Nói xong, cô đi tới đặt đồ vật trên tay mình lên bàn, vừa rồi cô chỉ không ngờ Dạ Mạc Thâm lại xuất hiện ở đây mà thôi.
Hơn nữa anh lại còn nói chuyện với cô, đây là chuyện mà lúc ở nhà chưa từng xảy ra.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm hiện lên sự mỉa mai, anh nói: “Chẳng phải cô muốn trả hợp đồng và thẻ ngân hàng cho tôi à? Sao lại nhặt lên rồi? Cô gái hai đời chồng à, rốt cuộc lời cô nói có câu nào là thật hay không vậy?” Lời nói này của anh… khiến trái tim của Thầm Kiều đau nhói, cô cắn nhẹ vào môi dưới của mình, làm bản thân không nhìn tới anh.
“Anh cảm thấy là thật thì nó là thật, anh cảm thấy là giả thì tôi cũng không còn gì để giải thích nữa.”
“Nếu theo như lời cô nói thì tôi đang trách oan cho cô à?” Thẩm Kiều không nói lời nào.
Dạ Mạc Thâm vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Kiểu suy nghĩ miên man một lúc rồi thở dài nói: “Nếu chị Tinh không có ở chỗ này, vậy tôi về trước đây.”
Tuy nhiên mới vừa đi đến trước cửa, Thẩm Kiều đã đụng phải chị Tinh, cô ta nói: ‘”Hả, nhỏ Kiều đến rồi à? Chị mới vừa nói với Mạc Thâm là không bao lâu nữa em sẽ tới đấy, thật không ngờ hôm nay em đến muộn như vậy, đây là cà phê chị vừa mới xuống dưới lầu mua, đưa ly này cho Mạc Thâm giúp chị di.”
Nói xong, chị Tỉnh trực tiếp lướt qua chỗ cô đi sang bên kia, cô ta nói: “Chị đi xem thử họ thế nào rồi.”
Thẩm Kiều: “…”
Cô cầm hai ly cà phê không biết nên đi hay nên ở.
Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể xoay người đặt cả hai ly xuống trước mặt Dạ Mạc Thâm.
“Lấy đồ của cô đi đi.”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói.
Thẩm Kiểu nói: “Không phải, đây là cà phê chị Tinh mua cho anh.”
“Chỉ có một ly là của tôi.”
Thẩm Kiều bất lực đáp lại: “Anh đừng ấu trĩ như vậy chứ!” Cô nổi giận cầm lấy ly cà phê của mình rồi đi ra ngoài, Dạ Mạc Thâm dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào tấm lưng của cô, anh nói: “Sau khi giao trung tâm thương mại cho cô, thành tích đều tuột xuống.”
Thẩm Kiều nói: “Tôi biết, không cần anh nhắc nhở, tôi đang nghĩ cách đây.”
Dạ Mạc Thâm nói: “Nghĩ cách làm thành tích tuột xuống càng nhiều sao?” Thẩm Kiểu siết chặt nắm tay, sau đó cô quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Dạ Mạc Thâm.
“Anh không cần phải nói móc tôi như vậy, gần đây tôi đang đi theo chị Tinh cố gắng học tập, nếu anh cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm công việc này, vậy anh có thể thu hồi hợp đồng lại, tôi nhất định sẽ dâng lên bằng cả hai tay, tuyệt đối sẽ không khất nợ!” Dạ Mạc Thâm nhìn cô, anh mới nói cô có hai câu mà cô đã muốn trả đồ lại cho anh, trải qua thời gian lâu như vậy rồi mà tính tình của cô vẫn không bị mài mòn, vẫn cứ ngoan cố cứng đầu y như con lừa vậy.
Thấy anh không nói gì nữa, Thẩm Kiều cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục đề ý tới anh.
Lúc chị Tinh trở vào văn phòng thì bầu không khí bên trong đã trở nên rất căng thẳng, cô ta nhìn Dạ Mạc Thâm rồi lại nhìn Thẩm Kiều, sau đó cong môi cười nói: “Hay là tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn bữa cơm nhé?” Nghe cô ta nói vậy, Thầm Kiều lập tức động lòng, cô liếc nhìn về phía Dạ Mạc Thâm theo bản năng.
Nếu có thể ra ngoài ăn cơm chung với nhau thì có lẽ sẽ giảm bớt được bầu không khí căng thẳng giữa cô và Dạ Mạc Thâm, đến lúc đó cô có thể giải thích với anh về chuyện của hôm đó rồi. Cho dù chuyện đó đã tốt hơn sau một thời gian, nhưng Thẩm Kiều vẫn canh cánh trong lòng, dù sao thì những câu nói kia cũng… thật sự rất quá đáng.
Mặc dù đã chuyện đã qua lâu rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy những câu nói đó thật quá đáng.
Cho nên khi chị Tỉnh nhắc tới chuyện đi ra ngoài ăn cơm, Thẩm Kiều bỗng nhiên cảm thấy đề nghị này không tồi.
Cô liếc nhìn sang Dạ Mạc Thâm với ánh mắt mong đợi, nhưng lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm lại vang lên.
“Không cần.”
Anh trực tiếp từ chối.
Trái tim của Thẩm Kiều lập tức trở nên lạnh giá, ánh mắt cũng hiện lên sự thất vọng.
Chị Tinh đảo mắt một vòng rồi nói: “Tại sao lại từ chối chứ? Mạc Thâm à, đi đi mà, Thẩm Kiều cũng đi dấy.”
Nói xong, chị Tinh còn đầy Thẩm Kiều một cái rồi nói: “Đúng không Thẩm Kiều?” Anh cũng đã từ chối rồi, cho nên Thẩm Kiều chỉ đáp lại một câu: “Tùy thôi.”
Giọng điệu của cô nghe rất uể oải, cứ như cô không hề quan tâm tới chuyện đó vậy.
Thật ra cô chỉ đang thất vọng mà thôi, dù sao Dạ Mạc Thâm cũng không di, cô đi thì có ích gì đâu chứ? Cô cần gì phải tự canh cánh trong lòng, cứ để anh tức chết luôn di.
Mà khi Dạ Mạc Thâm nghe thấy câu nói này của cô lại cảm thấy việc cô có đi ra ngoài ăn cơm với mình hay không cũng không sao cả, có lẽ lời đề nghị của chị Tinh đối với cô mà nói chỉ là sự ép buộc, vì thế sắc mặt của Dạ Mạc Thâm càng trở nên âm u khó coi, một lát sau, trên môi Dạ Mạc Thâm lại nở một nụ cười chế giễu.
Chị Tinh hỏi lại: “Thật sự không ai đi hết sao?” Dạ Mạc Thâm và Thẩm Kiều đều không đáp lại, chị Tinh cảm thấy bản thân làm vậy thật sự quá tốn công vô ích, vì thế lại mở miệng nói: “Ok, vậy chị đi một mình.”
Thẩm Kiều ngồi ở chỗ này cũng cảm thấy buồn bực, vì thế xách túi đứng lên nói: “Em có hẹn với bạn ra ngoài đi dạo, em đi trước đây.”
Sau khi nói xong, không chờ hai người kia nói gì thì cô đã trực tiếp đi ra khỏi văn phòng.
Vì thế trong văn phòng chỉ còn lại Dạ Mạc Thâm và chị Tỉnh, chị Tỉnh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Dạ Mạc Thâm càng lúc càng kém, vì thế không nhịn được mà nhấp một ngụm cà phê rồi liếc nhìn anh hỏi: “Mạc Thâm à, sao hai đứa lại như vậy? Cãi nhau à?” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không nói gì.
Chị Tinh lại cảm thấy đắc ý cong môi cười nói: “Xem ra quan hệ giữa hai đứa còn thân mật hơn cả trong tưởng tượng của chị nữa đấy.”
Nhưng cô ta vừa mới nói dứt câu, Dạ Mạc Thâm đã lập tức khởi động xe lăn đi ra ngoài.
Chị Tỉnh: “…”
Cô ta đã đắc tội với anh chỗ nào rồi sao?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
107 chương
63 chương
29 chương
65 chương
243 chương
10 chương