Cô vợ đánh tráo

Chương 1542 : Đây Là Tự Nguyện

Những lời này khiến cho cả mặt Tiểu Nhan đỏ bừng, nhất thời cô quên mất những chuyện khác, chỉ đẩy anh ta ra. “Anh đừng không nghiêm túc như vậy chứ, em đang nói chuyện rất nghiêm túc đó” “Không nghiêm túc?” Đôi mắt của Hàn Thanh sâu thêm bao nhiêu, giọng điệu cũng trở nên trầm khàn hơn vài phần: “Anh có chỗ nào là không nghiêm túc? Không tới công ty nhiều đối với em cũng là không nghiêm túc sao? Hay phải nói là…người không nghiêm túc chính là em?” Tiểu Nhan: “Anh đừng nói nữa!” Cô ấy đẩy Hàn Thanh ra, ngược lại lại đặt tay của mình vào lòng bàn tay anh ta, anh ta nắm lấy tay cô kéo vào trong lòng, để hai cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy eo gầy của anh ta, cúi đầu sát vào người cô: “Có nói gì cũng vậy cả, khoảng thời gian này em đã lạnh nhạt với anh bao lâu rồi? Ban đầu là vì đứa con, về sau thì sao? Chuyện của người khác cũng có thể trở thành lý do làm phiền chúng ta sao? Cho dù hôn nhân của cậu ta thật sự có vấn đề, thì cũng do cậu ta tự chuốc vạ vào mình, không liên quan tới em” Tiểu Nhan mím môi nhìn anh ta: “Anh làm gì mà lạnh lùng vậy? Nói thế nào cậu ta cũng là bạn của chúng ta mà?” “Bạn?” Hàn Thanh bất lực thở dài: “Em với cậu ta là bạn, nhưng anh với cậu ta trước giờ chưa từng là bạn.” Lúc đó cậu ta thích Tiểu Nhan, hai người họ hẳn phải là tình địch mới đúng chứ?” Bản thân Hàn Thanh tính cách vốn lạnh lùng, nên đương nhiên sẽ không có nhiều cảm tình đối với Tiêu Túc, ngay cả em rể Dạ Mạc Thâm của mình, anh ta cũng rất lạnh nhạt, có lẽ là vì từ nhỏ đã mất mát quá nhiều, về sau lại tự mình trưởng thành. Một người nếu như gánh vác quá nhiều, tính cách cũng hình thành từ sớm rồi. Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cảm thấy có chút đau lòng choanh ta, chỉ có thể vươn tay ôm lấy anh ta trong vài phút. “Anh đừng như vậy nữa, anh phải tập cách chấp nhận người khác đi, Tiêu Túc cũng không có ý thù địch với anh, có thêm một người bạn thì có thêm một phần quan tâm chăm sóc đó” Để Tiểu Nhan ở lại bên cạnh, đây cũng là một điều bất ngờ, chính bản thân Hàn Thanh cũng không ngờ tới, chứ đừng nói là bạn bè. Có điều sau khi có Tiếu Nhan ở bên cạnh, trái tim của anh ta so với trước đây thật sự đã mở lòng hơn một chút, bởi vì trước đây vốn dĩ không có thói quen thân mật với người khác là cô, ngày ngày mỗi tối đều bị cô gái nhỏ ôm ngủ, có lúc cô còn đạp tung chăn bông, anh ta còn sợ cô bị cảm lạnh mà tỉnh giấc nên đắp lại chăn cho cô. Điều quan trọng nhất còn có thêm hai đứa con, Hàn Thanh rốt cuộc cũng có thêm vài người thân ở trên thế giới này. Điều Tiểu Nhan mang đến, không chỉ là bản thân cô, còn có đứa con, còn có bố mẹ của cô. La Tuệ Mỹ và ba Chu cũng trở thành ba mẹ của Hàn Thanh, bây giờ họ cũng luôn dặn dò Hàn Thanh phải chú ý sức khỏe, cảm giác có người quan tâm thật sự là không tệ. Vốn dĩ trước đây ở trước mặt em gái, anh ta đều là người lớn tuổi nhất, cũng là đi quan tâm người em gái đó. Vì vậy sự quan tâm của ba mẹ Tiểu Nhan đối với anh ta mà nói, rất ấm áp mà cũng rất chu toàn. “Thật ra chỉ cần có em là đủ rồi” Hàn Thanh nói. “Không đủ, cả cuộc đời anh không thể chỉ có mỗi em” <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210626/co-vo-danh-trao-1542-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=1865917976 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210626/co-vo-danh-trao-1542-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=2160417897 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Thanh, thế là Hàn Thanh quyết định sau này sẽ không nhắc tới chuyện này nữa. Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng con của Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc đã có tên riêng của mình. Tiêu Vọng Chi. Tên là do Giang Tiểu Bạch đặt cho, Tiêu Túc lúc mới nghe được cái tên này liền sững sờ một chút, sau đó không nói bất cứ điều gì liền gật đầu đồng ý. Sau đó hai người đi đăng ký tên cho đứa con, Lương Nha Hòa cũng không nghĩ ngợi nhiều, còn cười híp mắt nói, cô con dâu của bà đặt tên, cái tên đặt cho đứa bé đẹp như vậy, so với tên của lão già nhà bọn họ thì dễ nghe hơn rất nhiều. Tiêu Túc cũng chỉ có thể thở dài trong lòng. Lương Nha Hòa cũng mặc kệ tất cả, chỉ cần hai người không ly hôn, đứa trẻ đặt tên là gì cũng không vấn đề, cho dù có gọi là Cẩu Đan cũng được. Cuộc sống trôi qua rất bình dị, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Một tháng sau đó, Tiêu Túc vẫn kiên trì làm tốt mọi chuyện như ý mình trước đây, gần giống như là một người máy, Giang Tiểu Bạch từ bất an lúc đầu cuối cùng chuyển sang có chút quen thuộc với các hành động thường nhật của cậu ta. Mà cô cũng nhận ra rằng, lời Tiêu Túc nói muốn bù đắp cho cô không phải là lời nói đùa. Chỉ là khoảng thời gian này, đại khái là vì thói quen chăm sóc Giang Tiểu Bạch, thức khuya dậy sớm, Tiêu Túc đã có quầng thâm ở mắt. Vì vậy vào buổi sáng một ngày nọ sau khi Tiêu Túc thức dậy đi chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cho Giang Tiểu Bạch, tay cậu ta liền bị cô giữ chặt lại. Tiêu Túc giật mình, nhìn Giang Tiểu Bạch với vẻ mặt có chút không tin nổi. Cậu ta không dám nghĩ nhiều, chỉ hạ thấp giọng hỏi cô: “Em tỉnh rồi sao? Có phải tại anh ồn ào quá làm em thức không? Giang Tiểu Bạch lắc lắc đầu, sau đó nhìn cậu ta không nói. Tiêu Túc bị ánh mắt này của cô nhìn đến mức chột dạ, chỉ có thể nhắm mắt, “Em… ngủ thêm chút nữa đi, anh đi làm bữa sáng” “Không cần” Giang Tiểu Bạch một lần nữa kéo cậu ta lại, “Về sau mỗi ngày anh không cần phải dậy sớm như vậy để làm mấy chuyện này nữa” Nghe xong, hơi thở của Tiêu Túc gấp gáp hơn vài phần, sắc mặt cậu ta cũng trở nên khó coi. “Tại sao? Là vì gân đây anh có làm sao chỗ nào sao? Hay. là có điểm nào anh làm em thấy không hài lòng? Nếu như em không hài lòng, vậy anh…” “Không phải như vậy!” Giang Tiểu Bạch mạnh mẽ ngất lời cậu ta, mím mím đôi môi đỏ của mình, hít sâu một hơi: “Anh không cần căng thẳng, trước hết anh năm xuống từ từ nghe em nói đã” Vẻ mặt của cô tương đối bình thản, không phải là cô không hài lòng với cậu ta, nhưng Tiêu Túc còn căng thẳng hơn lúc ở trên pháp trường, nhưng lại không thể không năm xuống nghe cô nói. Trái tim, giống như là bị treo nướng trên lửa. “Tháng này anh đã làm mọi thứ rất tốt, em cũng nhìn ra được quyết tâm của anh, nhưng mỗi chuyện mà anh làm, em đều suy nghĩ cẩn thận, lúc anh làm những chuyện này, đối với anh mà nói có thể không công bằng” “Không phải, đây là do anh tự nguyện” “Anh nghe em nói xong đã” Tiêu Túc mím môi, không nói nữa. “Tình cảm là công bằng, cho dù là về mặt cảm xúc hay bất kỳ phương diện nào khác, lúc nào có một người trả giá nhiều hơn, thì sẽ luôn luôn nảy sinh sự mất cân bằng. Giống như trước đây, tình cảm em đối với anh sâu đậm, tình cảm của anh đối với em hời hợt, thời gian lâu dần sẽ trở nên không công bằng. Tuy rằng hiện tại anh đang bù đắp cho em, nhưng về sau cũng sẽ nảy sinh sự mất cân bằng, vì vậy em đã nghĩ kĩ rồi, sau này anh đừng làm như vậy nữa”.