Cô vợ đánh tráo
Chương 1510 : Như Vậy Cũng Tốt Thôi
Được rồi, Giang Tiểu Bạch sẽ không nói chuyện thay cậu nữa.
Cô ta sẽ để cho mẹ anh mắng cậu ta mấy câu đi, mắng cho tỉnh táo lên cũng tốt.
Sau này cũng sẽ được nhớ lâu hơn.
Nói thật lòng thì, lần này, Giang Tiểu Bạch bị bỏ lại cũng vô cùng tức giận.
Cũng vì cô ta luôn biết rằng, phụ nữ có thai không thể bị kích động, cho nên cũng chưa để bản thân phải nổi điên lên.
Ngoài ra, cô ta cũng cảm thấy rằng, nếu như cổ chân người phụ nữ kia thực sự bị bong gân thì việc đưa cô ta đến bệnh viện cũng là điều dễ hiểu thôi mà.
Chỉ cần sau khi Tiêu Túc quay trở lại, thừa nhận lỗi lầm với cô ta là được rồi.
Dù sao thì hai người cũng chỉ sống qua ngày với nhau thôi mà, căn bản có một số chuyện nhỏ không cần thiết phải để làm lớn lên.
Bằng không sẽ chỉ làm tổn thương đến cả hai mà thôi.
Thực ra Lương Nha Hòa cũng nhìn rõ được rằng ở phương diện này, Giang Tiểu Bạch cũng vô cùng bàng quan thờ ơ, vì vậy liền khuyên nhủ cô ta.
“Con cũng không nên thuận theo nó quá nha Tiểu Bạch, thân làm chồng của con, nó sai thì phải bị mắng chứ.
Riêng việc này, nhất định mẹ sẽ đứng về phía con."
“Mẹ à, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng cho con nữa.
Lát nữa anh ấy về nhà, nhất định con sẽ hỏi cho ra nhẽ ạ”
“Nhưng mà con cũng không được để mình bị kích động quá nhé.
Bây giờ con sắp đến ngày sinh rồi, tuyệt đối không được để cơ thể phải chịu tổn thương.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hay là con đừng hỏi nữa, mẹ sẽ ở đây đợi, đợi nó trở về thì mẹ sẽ hỏi rõ cho.”
Vì vậy, hai người chờ đến tận buổi tối, Tiêu Túc mới trở về.
Tiêu Túc mở cửa bước vào phòng khách, thấy có 2 người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha.
Trong đó có 1 người chắp tay trước ngực, đầy hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta vô cùng đáng sợ.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy ạ?”
Lương Nha Hòa cũng cười lạnh đáp: “Con còn không biết xấu hổ sao mà hỏi mẹ? Con đi chết ở đâu mà bây giờ mới về đấy hả?”
Bên cạnh khí thế chém giết đùng đùng, Tiêu Túc nhìn qua Giang Tiểu Bạch, ngược lại Giang Tiểu Bạch nhìn rất bình thường, không hề tức giận.
Cậu ta thoáng suy nghĩ, sau đó nói: “Lúc tôi trở về để tìm cô thì nhân viên ở cửa hàng nói em đã về rồi.”
Không đợi Giang Tiểu Bạch đáp lời, Lương Nha Hòa lại mắng tiếp: “Nếu không đi thì sao chứ? Chờ ở đó đến lúc con trở lại à? Con không biết Tiểu Bạch là phụ nữ đang có thai sao? Kêu nó ở bên ngoài chờ con không biết mệt sao? Tiêu Túc, rốt cuộc con có phải phải chồng nó không mà không tự nhận thức được vậy.
Con có biết là bụng của vợ con đã rất to rồi hay không? Nó sắp sinh đến nơi rồi mà con còn cứ chạy chạy nhông nhông ngoài đường như vậy, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì con có chịu trách nhiệm được không?”
Tiêu Túc chột dạ, không đáp lại gì cả.
Cậu ta nghe những lời mắng chửi này nhưng lại không hề phản bác lại gì.
“Sao con không nói gì cả vậy? Con để Tiểu Bạch một thân một mình ở đâu đó, con không thể nói xin lỗi với nó được sao?”
“Mẹ.” Giang Tiểu Bạch kéo tay Lương Nha Hòa lại: “Được rồi, thực ra con cũng không chờ anh ấy không lâu đâu.
Huống chi lúc đó anh ấy cần đưa người ta đến bệnh viện, con cũng có thể hiểu được cho anh ấy mà.”
Tiêu Túc thoảng sự kinh ngạc: “Sao cô lại biết được tôi đã đi tới bệnh viện chứ?”
“Tôi biết hết nha, tôi đã hỏi chuyện nhân viên bán hàng ở đó, sau đó bản thân cũng có suy đoán, chắc là anh đã đưa người đến bệnh viện rồi.”
Nghe ngữ điệu của Tiểu Bạch, thực sự còn giống như là cô ta không hề biết cậu ta đưa ai đến bệnh viện cơ.
“Thực ra là như vầy, lúc ở siêu thị, cô ta..."
Cậu ta vừa định nhắc tới chuyện Tiểu Nhan đụng phải cậu ta, sau đó có chuyện xảy ra nên cậu ta mới đưa cô ta đi tới bệnh viện.
Sau đó Lương Nha Hòa đáp lại lời của cậu ta: “Bất kể là chuyện gì xảy ra, con cũng phải đặt vợ con lên hàng đầu có hiểu không hả? Con cứ để Tiểu Bạch ở đó một mình như thế, nếu có chuyện gì xảy ra con có thể chịu trách nhiệm không? Con có thể chịu trách nhiệm được hay không?”
Lương Nha Hòa vẫn vô cùng tức giận, bà ta vừa nhìn cái bụng to uỳnh của Giang Tiểu Bạch, vừa nghĩ đến cảnh cô ta bị bỏ lại một mình ở siêu thị, sau đó lại một mình vác bụng chửa đi về nhà.
Bà ta càng nghĩ lại càng thấy giận.
Giang Tiểu Bạch chỉ có thể an ủi bà ta: "Mẹ à, mẹ đừng nóng giận nữa, anh ấy đưa người ta đến bệnh viện cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Hơn nữa, Tiêu Túc còn là một người đàn ông cương trực, anh ấy không thể nào có những suy nghĩ bồng bột giống mấy người phụ nữ như chúng ta đâu.
Nếu như con là anh ấy, con cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Giang Tiểu Bạch dỗ mẹ cô ta thật lâu, tâm trạng của Lương Nha Hòa mới dịu dần.
Sau khi Lương Nha Hòa đi rồi, Giang Tiểu Bạch mới tìm Tiêu Túc nói chuyện: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ không tính toán với anh nữa.
Nhưng nếu như lần sau còn anh còn chạy mất hút bỏ tôi một mình, tôi sẽ thực sự nổi giận đó.”
Tiêu Túc vốn nghĩ rằng suốt cả dọc đường đi sẽ không có cơ hội giải thích, nhưng bây giờ cậu ta nghe Tiểu Bạch nói như vậy, đột nhiên cậu ta cảm giác rằng mình không cần phải giải thích thêm điều gì nữa.
Dù sao cậu ta cũng đưa Tiểu Bạch đến bệnh viện, theo dõi cũng không có vấn đề gì xảy ra.
Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng sắp sinh rồi, cậu ta cũng không cần nói ra để cho cô ta lo lắng thêm nữa.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc quyết định không đem chuyện này ra kể.
Lúc tối đi ngủ, Tiểu Bạch nằm ở trên giường, Tiêu Túc đẩm bóp chân cho cô ta.
“Hôm nay lúc tôi đưa người ta đến bệnh viện, cô phải đứng đợi rất lâu, chân không sao chứ?”
Nói đến đây, Tiêu Túc dừng tay lại, cậu ta nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, định nói gì đó lại thôi.
“Có chuyện gì sao?”
Giang Tiểu Bạch nheo mắt lại: “Từ lúc về nhà, anh cứ hành động khó hiểu.
Hôm nay ở siêu thị, không phải có một người phụ nữ trêu chọc tới anh sao? Đụng phải anh là một người phụ nữ à? Anh thích cô ấy hå?"
Tiêu Túc: “Cô lại nói linh tinh cái gì đấy hả?"
Cậu ta bị Giang Tiểu Bạch hỏi một tràng, trong nháy mắt, Tiêu Túc cảm thấy suy nghĩ của phụ nữ có thực sự vô cùng khó hiểu.
Vì thế cậu ta càng không nghĩ đến việc nói rõ sự việc cho Tiểu Bạch nghe.
“Tôi nói linh tinh sao? Làm gì có hả? Rõ ràng chính ánh mắt của anh mới khó hiểu. lại còn ấp a ấp úng, giống như trong lòng có quỷ vậy!”
“Không có gì”.
Tiêu Túc thở dài, nhẹ nhàng đấm bóp từ bắp chân sang bụng chân cô ta.
“Không phải như cô nghĩ đâu, tình cảnh lúc đó khá là khẩn cấp, tôi cứ nghĩ sẽ đến bệnh viện rồi gọi điện cho cô, nhưng lại phát hiện ra cô đang cầm điện thoại của tôi.
Lúc quay lại siêu thị tìm cô thì cô lại không còn ở đó nữa, cho nên...”
“Được rồi, được rồi, tôi cũng biết là tình huống khẩn cấp, cho nên tôi không có trách anh gì cả.
Tôi hơi mệt, thấy buồn ngủ rồi.”
Tiểu Bạch đá đá vào tay cậu ta, tỏ ý muốn cậu ta bỏ tay ra.
Tiêu Túc giúp cô ta đắp chăn lại.
Cơn buồn ngủ của Tiểu Bạch tới rất nhanh, nhắm mắt lại đã ngủ ngay lập tức.
Tiêu Túc cũng không để ý cô ta đã ngủ, dây dưa nửa ngày vẫn quyết định nói ra sự thật cho Tiểu Bạch, vì vậy liền nói rằng: “Tiểu Bạch, thực ra chuyện là, hôm nay người ta đụng vào không phải là ai khác, mà là...!là..."
Nói được một lúc, cậu ta vẫn chưa tự nhiên nói ra cái tên đó.
Thật lâu sau cậu ta mới nói: “Thật ra hôm nay ta đụng vào chính là Tiểu Nhan.
Cô ấy bị treo cổ chân, hơn nữa cô ấy còn phải đi đến bệnh viện tìm Hàn Thanh.
Hàn Thanh xảy ra tai nạn giao thông, tôi không hề cố ý để cô lại một mình ở đó.
Chẳng qua lúc ấy là tình huống đặc biệt mà thôi.”
Cậu ta nói hết mọi chuyện nhưng cũng không có tiếng ai đáp lại.
Tiêu Túc cho rằng là do Giang Tiểu Bạch nghe thấy tên Tiểu Nhan nên tức giận, dù sao thì trong mối quan hệ của hai người, Tiểu Nhan cũng là một vết sẹo lớn.
Mặc dù bây giờ, quan hệ của Tiểu Bạch với Tiểu Nhan cũng rất tốt, nhưng chỉ cần dính tới một chút chuyện của năm xưa, cũng khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều.
Mặc dù cậu ta biết, Tiểu Bạch luôn luôn ngay thẳng, cởi mở hào phóng.
Nhưng mà hiện tại cô ta đang mang thai, cho nên, Tiêu Túc cũng lo rằng cô ta sẽ suy nghĩ nhiều.
Thấy cô ta không hề đáp lại, Tiêu Túc vẫn cho rằng cô ta tức giận, chỉ có thể quay đầu lại giải thích rõ ràng với cô ta.
“Cũng không phải như cô nghĩ đâu, đối với cô ấy, tôi không hề có tình cảm trước kia nữa rồi.
Bây giờ tình cảm của tôi chỉ đặt ở chỗ cô mà thôi..."
Đột nhiên, lời nói của Tiêu Túc ngừng lại.
Ánh mắt cậu ta rơi vào khuôn mặt của Tiểu Bạch.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Bạch đã ngủ rồi, chỉ lặng yên nằm ở đó.
Tiêu Túc nhìn cô ta sửng sốt một lúc lâu rồi mới thở dài, đắp lại chăn cho cô ta, rồi đặt lên vầng trán mịn màng của cô ta một nụ hôn.
Cô ta ngủ cũng tốt thôi, không nghe được cũng tốt, cứ để như vậy đi..
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
78 chương
91 chương
14 chương
31 chương
78 chương