Cô vợ đánh tráo

Chương 116 : Chung chăn chung gồi

Thẩm Kiều bên này cũng không biết những suy nghĩ quái lạ mà Hàn Tuyết U đang trăn trở. Sau khi cô và Hàn Tuyết U tách ra, cô về thằng nhà họ Dạ. Về nhà rồi, Thẩm Kiều đột nhiên phát hiện giường của mình không thấy đâu. Sắc mặt Thẩm Kiều lập tức thay đổi, nhớ đến lúc mới tới nhà họ Dạ chỉ được ngủ trên sàn nhà hoặc ngồi bên ngoài mà ngủ, sau đó chắc là Tiêu Túc thấy cô quá bi thảm nên nhìn hai người rồi gật đầu, sau đó phát hiện hai người đang cầm quần áo của mình trên tay. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210409/co-vo-danh-trao-116-0.jpg" title="Chung chăn chung gồi" data-pagespeed-url-hash=525750727 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> “Các cô đang làm gì vậy?” Thẩm Kiều nhíu mày hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua vị trí ban đầu của chiếc giường, hỏi: “Các cô đang dọn đồ tôi à?” Hai nữ giúp việc gật đầu: “Cậu Hai bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc của mợ Hai ạ.” Khuôn mặt Thẩm Kiều nháy mắt trắng tái. Thu dọn đồ đạc của cô, câu này nghe như muốn đuổi cô ra ngoài vậy. “Tại… Tại sao?” Thẩm Kiều lên phía phòng sách không chút do dự. Quả nhiên, đèn trong phòng sách đang sáng, lúc đi tới cửa, Thẩm Kiều thấy Tiêu Túc cũng ở bên trong. Tiêu Túc nghe thấy tiếng bước chân, nhìn về phía cô, sau đó nhỏ giọng nói với Dạ Mạc Thâm: “Cậu Dạ, trợ lý Thẩm tới rồi, tôi đi trước đây.” “Ừm.” Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh nhạt nhìn vào màn hình máy tính, đáp một tiếng. Tiêu Túc ra khỏi phòng sách, đi ngang qua Thẩm Kiều. Thẩm Kiều đứng bên ngoài một lát rồi bước vào, cô đi đến bên cạnh Dạ Mạc Thâm, nhìn chằm chằm tấm lưng gầy của anh không chớp mắt. Dạ Mạc Thâm biết cô đã tới nhưng không để ý, mắt vẫn chuyên chú nhìn vào máy tính. Thẩm Kiều đứng đó thật lâu, cũng không biết nên mở lời với anh thế nào, cô muốn hỏi thẳng tại sao lại cho người dọn giường cô đi, chẳng lẽ lại muốn đuổi cô ra ngoài ngủ sao? Nhưng lời đến khóe môi, cô lại không thốt nổi một câu. Cuối cùng Dạ Mạc Thâm vẫn chủ động lên tiếng: “Về rồi à?” Giọng anh thật trầm, nghe không ra là vui hay giận. Thẩm Kiều mím môi, gật đầu: “Vâng.” Dạ Mạc Thâm vừa gõ bàn phím, vừa lạnh giọng nói: “Tôi còn công việc phải làm, cô xem thử người giúp việc đã thu dọn đồ đạc của cô xong chưa.” Thẩm Kiều: “ …” Nói thằng thừng thế cơ à? Thẩm Kiều lặng lẽ cuộn tay thành nắm đấm, cuối cùng vẫn không nói một lời, bực tức xoay người ra ngoài. Cô nghĩ, đối phương đã muốn đuổi cô đến vậy, cô còn ở lại làm gì nữa? Chẳng thà về thu dọn đồ đạc, tự đi khỏi đây cho rồi. Vừa đến cạnh cửa, giọng nói của Dạ Mạc Thâm thình lình vang lên. “Tôi đã yêu cầu người giúp việc đổi gối cô giống gối tôi, nếu cô không quen nằm gối tơ tằm, có thể bảo họ đổi.” Thẩm Kiều đã bước một chân ra, nghe vậy thì rút chân về, cô cho rằng mình nghe lầm, khó tin quay đầu lại. “Anh nói cái gì?” Cuối cùng Dạ Mạc Thâm cũng không nhìn vào máy tính nữa, tầm mắt chuẩn xác đặt lên khuôn mặt trắng nõn của cô: “Sao? Muốn chia giường ngủ với tôi nữa à?” Thẩm Kiều: “….” Môi cô khẽ run rầy. Dạ Mạc Thâm cho là cô bất mãn, không vui nhíu mày: “Có vấn đề gì?” Thẩm Kiều vô thức liếm môi một cái, lắc đầu: “Không, không có, anh cho người dọn giường tôi, là để… tôi qua ngủ chung với anh ư?” Cô vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Dạ Mạc Thâm thế mà lại cho cô chung chăn chung gối với anh. Anh…: không nhầm gì đấy chứ? Khuôn mặt Thẩm Kiều càng có vẻ hoài nghi, càng có vẻ không chắc chắn, tâm trạng Dạ Mạc Thâm càng không vui. “Vợ chồng ngủ chung, lạ lắm à?” Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Không Thực ra trong lòng cô thấy rất kỳ lạ, rõ ràng trước đây quan hệ giữa hai người căng thẳng đến thế, bây giờ tự dưng anh muốn chung sống với cô như vợ chồng, chẳng lẽ là vì đêm đó sao? Thẩm Kiều không nói nên lời cảm giác trong lòng là như thế nào, nhưng tuyệt đối không dễ chịu. “Tôi biết rồi, để tôi qua xem.” Nói xong, Thẩm Kiều vội vàng ra khỏi phòng đọc sách như đang chạy trốn. Khi trở lại phòng mình lần nữa, tình cờ người giúp việc đến đón. “Thưa mợ Hai, tôi đã chuẩn bị gối và chăn cho cô rồi ạ, đều làm từ tơ tằm. Mợ Hai nhìn xem còn chỗ nào chưa hài lòng thì bảo chúng tôi làm lại nhé.” Thẩm Kiều lắc đầu: “Ổn cả rồi.” “Nếu mợ Hai không căn dặn gì thêm thì chúng tôi xin đi trước.” “Được.” Khi các cô ấy đi rồi, Thẩm Kiều chậm rãi sải chân lại gần chiếc giường duy nhất trong căn phòng. Đứng bên mép giường, vẻ mặt Thẩm Kiều thẫn thờ. Chiếc giường này là của Dạ Mạc Thâm, cô từng ngủ trên này lúc mới vừa gả vào, khi ấy cô còn mặc áo cưới, sau này cô cũng không dám tới gần nữa. Trước đây nơi này chỉ có một chiếc gối, là của Dạ Mạc Thâm, nhưng bây giờ bên cạnh nó lại có thêm một cái gối màu hồng nhạt, kết hợp với chiếc gối màu xanh nhạt của Dạ Mạc Thâm, có thể nói là vừa hợp một đôi. Chăn cũng được đổi, thay bằng chiếc chăn sọc xanh và hồng, vừa nhìn đã biết cùng bộ với hai chiếc gối kia. Ánh mắt Thẩm Kiều hết sức phức tạp, bàn tay đang thả lỏng bên thân lặng lẽ siết chặt. Nếu như… Chỉ vì chuyện đêm hôm đó mà anh cảm thấy thua thiệt cô, hoặc vì thứ cảm xúc gì khác mà thay đổi thái độ với cô, cô thật sự không cần. Nhưng mà… Sâu thằm trong tim cô lại khát vọng những tình cảm ấm áp này. Dạ Mạc Thâm này, là một người đàn ông trong nóng ngoài lạnh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh là một người như vậy. “Hài lòng với những gì cô thấy chứ?” Giọng nói lạnh lẽo truyền tới từ sau lưng, Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, quay phắt đầu lại, thấy Dạ Mạc Thâm đang lăn bánh xe đi vào, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô. Thẩm Kiều còn đang đặt tay trên chăn, thấy vậy thì khẩn trương rút tay về, đứng dậy, gượng gạo nhìn anh. Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm vào mặt cô, dường như đang tìm kiếm xem cô đang có cảm xúc gì. “Cái đó… Không phải anh không thích người khác đến gần anh sao? Lúc trước rõ ràng đã thỏa thuận rằng tôi không được phép chạm vào anh, nhưng mà… Anh lại cho người dọn giường tôi đi.” Nói đến đây, Thẩm Kiều dừng lại, do dự nhìn nét mặt của Dạ Mạc Thâm, chậm rãi mở miệng nói: “Giờ chúng ta nằm chung chăn, nếu tôi không cẩn thận đụng phải anh thì sao?”