Cô vợ đánh tráo

Chương 100 : Đoán

xem anh ta có cứu cô không? Hai mắt Dạ Mạc Thâm nheo lại, âm thanh kêu ken két phát ra từ kế răng. “Mày dám!” Lục Tầm Thường cười trừ: “Bây giờ mày đã là một thằng tàn phế rồi, mày nghĩ tao có gì không dám chứ? Dạ Mạc Thâm, có lẽ trước đây đã vẫn còn nhân nhượng với mày vài phần, bây giờ…. Mày nghĩ tao sợ gì chứ?” Tút tút… Vừa dứt lời, đầu dây bên kia trực tiếp ngắt cuộc gọi. Dạ Mạc Thâm quyết định dứt khoát: “Định vị vị trí của số điện thoại này, lập tức tới đó, thông báo để bọn họ phái người tới cứu trợ.” “Rõ!” Tiêu Túc không dám chậm trễ một giây phút nào, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi, đồng thời đầy Dạ Mạc Thâm rời khỏi buổi tiệc. Phía bên này, sau khi Lục Tầm Thường cúp điện thoại, anh ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang nằm trên giường, cô vẫn đang trong trạng thái hôn mê, bên cạnh là một bát thuốc lớn. Ánh mắt của Lục Tầm Thường giống như bị trúng độc vậy: “Đổ thuốc vào miệng cô ta.” “Rõ, cậu chủ Lục!” Sau khi nhận được lệnh, hắn ta trực tiếp dùng tay bóp miệng Thầm Kiều ép cô há miệng, đổ thuốc vào miệng cô một cách thô lỗ. Thẩm Kiểu bị đánh thức, ôm chặt cổ ho sặc sụa, sau khi tỉnh lại thấy bọn họ đang rót thuốc cho mình uống, trong vô thức cô vung tay hât đổ bát thuốc. Nhưng cô đã uống được hơn nửa bát thuốc rồi. Lục Tầm Thường nở nụ cười giống như con sói nham hiểm liếc nhìn cô. Thẩm Kiều che miệng thu mình vào trong góc, trợn mắt thật to. “Cô trợ lý nhỏ của Dạ Mạc Thâm, haiz, vốn dĩ muốn trêu đùa một chút, đáng tiếc cô lại không biết điều như vậy, vậy thì cứ chờ chết đi nhé?” Nghe xong, Thẩm Kiều trợn to hai mắt, “Anh, vừa rồi thứ anh cho tôi “Cô đoán xem Dạ Mạc Thâm có đến cứu cô hay không?” Sắc mặt Thầm Kiều trở nên tái nhợt, đột nhiên cô cúi đầu móc cổ họng, muốn nôn ra hết những thứ mà cô vừa uống vào. “Vô ích thôi.” – Lục Tầm Thường cười nhếch mép, nụ cười đó giống như một con dã thú nhe răng trợn mắt: “Mười phút sau thuốc sẽ phát huy tác dụng, hơn nữa đây là loại thuốc mạnh nhất, dù Dạ Mạc Thâm có tới… Một tên tàn phế bất lực như anh ta, có lẽ cũng không giúp được cô đâu nhỉ?” Mấy tên thuộc hạ nghe xong cũng cười cười rồi xoa xoa lòng bàn tay: “Cậu chủ Lục, cậu chủ Dạ không giúp được gì cho cô ấy, đến lúc nãy rồi có thể để bọn em…” Lục Tâm Thường hừ một tiếng lạnh lùng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh: “Khóa chặt cửa và cửa sổ, đốt hương chờ Dạ Mạc Thâm tự mình rơi vào lưới.” “Tên Dạ Mạc Thâm bất tài vô dụng, còn muốn người khác giống anh ta sao? Vậy tôi sẽ cho anh ta nếm thử mùi vị thiêu đốt cơ thề đến mức không thoát ra được.” Thẩm Kiều nhìn thấy họ đã đốt hương rồi, cộng với những lời mà Lục Tầm Thường vừa nói ban nấy, trong thoáng chốc cô có thể đoán ra được tất cả mọi chuyện, cô thay đổi sắc mặt, muốn đứng dậy nhưng tay chân lại chẳng còn chút sức lực nào cả, tay chân đều mềm nhữn. “Anh là tên khốn nạn….” Sau khi đốt hương xong, Lục Tầm Thường dẫn người đi, sau đó khóa chặt cửa và cửa sổ. Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Thầm Kiều nằm một mình trên giường, cô động đậy ngón tay muốn đứng dậy. Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, nhưng sơ sẩy thế nào lại bị ngã xuống dưới giường, rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Thẩm Kiều bị ngã đến mức các bộ phận trên khuôn mặt đều nhăn nhó lại. Lục Tầm Thường, anh ta đúng là một tên hèn hạ vô liêm sỉ, rõ ràng anh ta biết… Dạ Mạc Thâm không có năng lực trên phương diện đó, nhưng anh ta lại bỏ thuốc cho mình, còn ở đây đốt hương gây mê, khi Dạ Mạc Thâm bước vào, chắc chắn sẽ trúng kế của anh ta. Nhưng cô không làm cách nào có thể cử động được, một chút sức lực cũng không có. Mí mắt nặng trĩu xuống, môi dưới của Thầm Kiều bị cô cắn đến mức chảy máu, cuối cùng hai mắt cô nhắm chặt bất tỉnh. “Cậu chủ Dạ, tìm được rồi.” “ Người ở đâu?” “Ở khách sạn Lệ Hào.” “Tăng tốc lên.” Không lâu sau, Dạ Mạc Thâm cùng những người khác đã đến nơi, xe vừa mới dừng lại, Tiêu Túc nói với vẻ mặt căng thằng: “Vị trí đã được xác định rồi, cậu chủ Dạ, bây giờ chúng ta lên đó nhé?” “”ừ”” “Nhưng…” – Tiêu Túc ngập ngừng một lúc – “Tôi nghĩ cậu chủ Dạ không nên hấp tấp lên đó vội, có thể để người của chúng ta lên trên đó cứu trợ lý Thẩm.” Nghe xong, Dạ Mạc Thâm nhíu mày, đôi môi mỏng của anh đang định mấp máy thì chiếc điện thoại vang lên. Là điện thoại của Lục Tầm Thường, Dạ Mạc Thâm bình tĩnh ấn nút nhận điện thoại. “Xem ra cậu chủ Dạ vẫn rất coi trọng cô trợ lý bé nhỏ này nhỉ?” Tiêu Túc vừa nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Nét mặt Dạ Mạc Thâm không hề thay đổi chút nào, anh không trả lời Lục Tầm Thường. Lục Tâm Thường cười nhạt nói: “Cô trợ lý bé nhỏ của anh đã uống một loại thuốc cực mạnh rồi, nếu cậu chủ Dạ Mạc Thâm không đích thân tới cứu cô ta, để thuộc hạ của anh vào đó có lẽ sẽ nhìn thấy hết của cô ta đấy, hoặc cũng có thể cô ta chịu không nổi thứ thuốc cực mạnh đó nên sẽ nhào vào người thuộc hạ của anh cũng không chừng. Dĩ nhiên, tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu này, lượng thuốc mà tôi cho cô ta uống nhiều gấp ba lần, nếu như trong vòng một tiếng đồng hồ cô ta chưa được thỏa mãn nhu cầu, có thể sẽ bị chảy máu đến chết đấy… Ôi chao, cô trợ lý nhỏ ấy thật đáng thương.” Tiêu Túc nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm: “Lục Tầm Thường, mày đúng là tên hèn hạ, đồ tiểu nhân vô liêm sỉ.” “Dạ Mạc Thâm, rất vui vì có thể nhìn thấy bộ dạng bị thiêu cháy nhưng không cách nào giải thoát được của anh, tôi mong chờ lắm đấy.” Lời nói vừa mới dứt, Lục Tầm Thường đầu bên kia lại cúp điện thoại. Tiêu Túc: “Đây là cái bẫy mà Lục Tầm Thường cố tình sắp đặt, anh ta cố tình dẫn dụ cậu chủ Dạ mắc bẫy, cậu chủ Dạ, cậu chủ nhất định không được mắc bẫy của anh ta.” Ánh mắt lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đẩy tôi lên trên đó.” Tiêu Túc: “…Cậu chủ!” “Sao vậy? Dạ Mạc Thâm. tôi ngay cả người phụ nữ của mình cũng cần người khác tới cứu sao?” Tiêu Túc: “Nhưng!” “Cậu lập tức gọi điện thoại liên hệ với bệnh viện, một nhóm khác hãy mau chóng tìm ra vị trí của Lục Tầm Thường rồi đi tìm anh ta.” Dưới sự bất lực, Tiêu Túc chỉ còn cách đồng ý, đầy Dạ Mạc Thâm ra khỏi cửa, sau đó ra lệnh cho mấy người phía sau: “Mấy người đã nghe rõ nhiệm vụ cậu chủ Dạ giao phó chưa? Mau đi xử lý đi!” “RõI” Sau khi phân công nhiệm vụ xong xuôi, Tiêu Túc nhanh chóng dẫn theo vài người lên tầng cùng Dạ Mạc Thâm. Sau khi tới căn phòng nhốt Thầm Kiều, Tiêu Túc bước tới đạp bay cánh cửa, còn chưa kịp để cậu ta nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, Dạ Mạc Thâm đã lạnh lùng nói: “Nhắm mắt lại!” Tiêu Túc nhanh chóng quay người đi, lườm đám người bên ngoài với ánh mắt vô cùng hung dữ: “Tất cả đứng canh ở ngoài, không ai được phép vào trong. ˆ Dạ Mạc Thâm một mình lăn xe lăn đi tiến vào trong phòng, Tiêu Túc thay đổi sắc mặt, muốn ngăn cản anh ta: “Cậu chủ Dạ!” Dạ Mạc Thâm ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt trong không khí, anh nhíu mày: “Bảo tất cả mọi người mau chóng bịt mũi và miệng lại, trong phòng có hương gây mê.” Tiêu Túc lập tức gật đầu, phát khẩu trang để mọi người đeo vào, đồng thời cũng đưa cho Dạ Mạc Thâm một cái, sau đó mới để Dạ Mạc Thâm bước vào phòng một mình. Trong phòng. Thẩm Kiều dường như nóng đến mức muốn nồ tung rồi, cô nằm trên sàn nhà lạnh buốt, quần áo xộc xệch, với chút sức lực yếu ớt còn lại cộng với việc thuốc phát huy tác dụng, cuối cùng cô cũng lột sạch quần áo, chỉ đề lại đồ lót, luồng khí lạnh phát ra từ nền đất phả vào da thịt khiến cơ thể cô thoải mái hơn. Nhưng căn bản nó hoàn toàn không thể giải quyết được tận gốc. Nhận thức rất mơ hồ, cảm giác lạ dưới phần bụng dưới khiến cô cảm thấy xấu hồ vô cùng! Cô chưa từng nghĩ rằng có ngày mình sẽ bị người khác đánh thuốc mê, mà cơ thể không còn chút sức lực nào để phản kháng lại, những thứ đó… Cứ như vậy, cô bị thuốc làm cho phấn khích lên. Rối rắm, khó chịu, đau đớn, tuyệt vọng… Trong lòng Thẩm Kiều tràn ngập những cung bậc cảm xúc khác nhau.