Giám đốc mới nhậm chức liền phân công ty thành các nhóm quản lí, marketing, hậu cần. Năm ngoái, doanh thu của công ty đạt mười triệu, trừ bỏ phí tổn, tiền về tay giám đốc kì thực không có nhiều, cả công ty giống như một cửa hàng nhỏ, làm ăn không tồi, nhưng vẫn có cảm giác nội bộ gặp vấn đề. Tiêu tổng mới tới rất có tác phong của một người thủ lĩnh, làm việc hăng say, trong một tuần đã thiết lập nên các quy tắc mới làm xáo trộn cả công ty, tiêu hơn ba mươi vạn chỉ để thiết kế một trang web. Người này dứt khoát cải cách hẳn hoi, hẳn là muốn công ty nhỏ này ngày một lớn mạnh, trong buổi họp đập bàn xin hứa sẽ thực hiện được gấp năm lần chỉ tiêu, còn hứa hẹn đảm bảo sẽ tăng lương không dưới 10% cho nhân viên đã làm hơn ba năm, nghe xong ai nấy đều sục sôi, năng lượng tràn đầy, một đám người giống như bị tẩy não, xắn tay áo lên muốn khoe thành tích trước mặt giám đốc mới. Ngay cả Đinh Tiểu Vĩ cũng bị loại cạnh tranh tích cực này khích lệ, trước kia bị Chu Cẩn Hành làm cho ấm ức, hắn mới cảm thấy là đàn ông phải giống như giám đốc mới này, dồn thời gian và tâm trí vào sự nghiệp là trên hết, phải sống hết mình thì cuộc đời này mới có ý nghĩa. Bản lĩnh của Tiêu tổng quả thật phải khiến người ta nể phục, đối với tình hình thị trường hiểu rõ vừa chính xác vừa nhanh chóng, vùng Nghĩa Ô bên đó thịnh hành món đá quý nào là gã biết ngay, mà khả năng lôi kéo khách hàng cũng thật đáng kinh ngạc, đơn đặt hàng cứ ùn ùn như tuyết trút xuống công ty.  Sau khi nhậm chức một tháng, Tiêu tổng phát lì xì cho nhân viên mỗi người hơn hai ngàn, lần này nhân viên điên thật rồi, chỉ hận không thể đóng khung gã treo lên tường. Gã luôn có chút cậy mình giỏi mà tỏ vẻ hơn người, bất quá bản chất gã không tệ, đối xử với Đinh Tiểu Vĩ cũng tốt lắm. Công ty có hai tài xế, gã đi đâu cũng gọi hắn. Trong vòng một tháng, Đinh Tiểu Vĩ liên tục được đến những khách sạn xa hoa, hắn cực kì quý tên giám đốc mới này, mỗi lần nhìn gã miệng hắn cười tươi roi rói. Hôm nay giám đốc lại cùng Đinh Tiểu Vĩ ra ngoài, nói là đi gặp một nhà đầu tư.  Trước kia muốn vận chuyển hàng phải nhờ công ty hậu cần bên ngoài, nhưng Tiêu tổng dã tâm lớn, muốn tự xây dựng công ty hậu cần, quan trọng là tiền không đủ, nếu bây giờ có thể đàm phán thành công, tiền có thể đi vào sổ sách vài ngàn, thậm chí vài vạn.  Công việc quan trọng như vậy khiến Đinh Tiểu Vĩ cũng bắt đầu có chút căng thẳng. Hắn đưa Tiêu tổng đến một khách sạn rồi chờ trong xe, chán chết ngồi nghe radio.  Đợi cho đến giờ ăn trưa, bụng hắn réo vang mới định lái đi ăn ngoài. Đúng lúc chuông điện thoại vang lên, là Tiêu tổng gọi. "A lô, Tiêu tổng." "Đinh sư phó, còn ở ngoài chứ?" "Chắc chắn rồi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh." Tiêu tổng hắc hắc cười hai tiếng, "Đến giờ cơm trưa rồi, tôi với Chu tổng tính dùng bữa ở khách sạn này luôn, chú cũng vào đây đi." Đinh Tiểu Vĩ trong lòng vui sướng, ngoài mặt lại vội vàng khước từ: "Sao tôi lại không biết xấu hổ như vậy, tôi ra ngoài kiếm chút gì đó ăn ấm bụng là được, ngài cùng Chu tổng còn phải bàn chính sự." "Không sao cả, chú cứ vào đây. Công việc thảo luận xong rồi, chút nữa dùng bữa xong tôi với Chu tổng còn muốn đi tắm, chú cũng đi đi, hôm nay chú vất vả rồi." Đinh Tiểu Vĩ mượn cớ thoái thác hai câu, sau đó vui vẻ bước vào khách sạn. Nói tài xế trong công ty ghen tị với hắn cũng phải, thực sự Tiêu tổng đối nhân viên rất hào phóng. Bình thường ra ngoài công tác Tiêu tổng luôn để ý hắn, mấy nơi xa hoa đắt tiền Đinh Tiểu Vĩ bình thường nghĩ cũng chả dám đi, thế mà mới ngắn ngủn một tháng hắn đã hưởng thụ hết. Đinh Tiểu Vĩ tràn đầy hạnh phúc tươi rói bước vào, đang cười bỗng nhìn thấy "Chu tổng", nụ cười hoàn toàn biến mất. Trên thế giới họ Chu làm giám đốc nhiều như vậy, vì cớ gì hắn thế nào cũng phải tiếp xúc với tên Chu tổng này? Vẻ mặt Chu Cẩn Hành cũng lộ ra vài phần ngoài ý muốn, nhưng y lập tức bình tĩnh lại, nở nụ cười chào hắn. Đinh Tiểu Vĩ cũng thật bội phục Chu Cẩn Hành, y có vui hay giận thì cũng không biểu lộ ra ngoài, biểu tình trên mặt đã bị lí trí che giấu. Sau cái ngày không thoải mái đó, Đinh Tiểu Vĩ gặp y, thật sự ngay cả bộ dạng giả khách khí hắn cũng không biểu hiện, trái lại Chu Cẩn Hành vẫn có thể cười như thể đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai người. Tiêu tổng vẫn hồn nhiên tiếp đón Đinh Tiểu Vĩ, "Đinh sư phó, bên này." Đinh Tiểu Vĩ kiềm chế xúc động muốn bỏ đi, hắn bất chấp mà ngồi xuống. Tiêu tổng giới thiệu với Chu Cẩn Hành: "Đây là Tiểu Đinh sư phó." Chu Cẩn Hành vươn tay ra, "Xin chào." Đinh Tiểu Vĩ nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt với khớp xương lộ rõ, hắn không nghĩ mình nên bắt tay.  Đinh Tiểu Vĩ giật mình ngốc lăng ra khiến lông mày Tiêu tổng hơi nhíu lại, nhẹ nhàng hỏi một tiếng, "Đinh sư phó?" Lúc này hắn mới bừng tỉnh, vội vàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Chu Cẩn Hành một chút, sau đó nhanh chóng rụt tay lại. Chuyện vừa rồi có hơi xấu hổ, Tiêu tổng vội nói đỡ: "Đinh sư phó nhất định là rất ít khi gặp qua những người như Chu tổng, vừa anh tuấn lại vừa tiêu sái." Chu Cẩn Hành mỉm cười nhìn Đinh Tiểu Vĩ, "Đinh sư phó, mời ngồi." Đinh Tiểu Vĩ đành phải ngồi xuống, dường như hơi hồi hộp nên tim đập nhanh, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thực sự lại khéo như vậy? Đi thảo luận công việc cũng có thể chạm trán Chu Cẩn Hành? Nhưng nhìn qua Tiêu tổng, có vẻ như bộ dạng gã thay đổi thành kiểu hắn chưa từng thấy qua. Nếu sớm biết "Chu tổng" này là Chu Cẩn Hành, là người giúp công ty hắn đi lên, hắn cũng sẽ không làm nữa. Lần trước hắn đánh Chu Cẩn Hành mất mặt, phỏng chừng cái mặt y là thứ quan trọng nhất, nói hắn cũng đã nói, nghĩ y sẽ không tìm hắn nữa. Nhưng sao giờ lại gặp nhau thế này?  Rõ ràng người không biết xấu hổ là Chu Cẩn Hành, vì cớ gì hắn lại phải tự làm căng thẳng chính mình? Bữa cơm vô vị đến buồn tẻ. Chu Cẩn Hành ngồi đây gần như không nói chuyện với hắn mà cứ bàn luận với Tiêu tổng, thật giống như Đinh Tiểu Vĩ thật sự chỉ là tài xế ghé qua ăn tạm bữa cơm rồi đi, một chút cũng không khiến y chú ý. Cơm nước xong xuôi, Tiêu tổng đưa Chu Cẩn Hành vào bãi tắm của khách sạn, Đinh Tiểu Vĩ cũng phải đi theo. Hắn mặc kệ, bắt đầu tìm chút lí do vụng về khước từ. Đi ra ngoài công chuyện, điều kiêng kị là ở trước mặt giám đốc lại không để mặt mũi cho giám đốc mình, Tiêu tổng quả nhiên sắc mặt sẽ không hề tốt, Đinh Tiểu Vĩ lái xe nhiều năm như vậy cũng hiểu được đạo lý này, nhưng hắn thực sự không nghĩ cùng Chu Cẩn Hành trần truồng ngâm mình, không biết chừng chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng hắn lại cũng không hề muốn đắc tội với Tiêu tổng - người đã liên tục chiếu cố mình, rốt cuộc không còn cách, đành phải đi theo. Tự khuyên nhủ chính mình vài câu trong chốt lát, Đinh Tiểu Vĩ căng thẳng, cố khiến bản thân thả lỏng. Hắn nghĩ người căng thẳng đáng lẽ không nên là mình, Chu Cẩn Hành đồng tính luyến ái nhìn một phòng toàn đàn ông khỏa thân, dương v*t còn lớn hơn hắn, hắn lo cái gì. Quả nhiên vừa đi vào, Chu Cẩn Hành cũng chẳng để ý Đinh Tiểu Vĩ, cởi quần áo xong đã nhanh chóng lấy khăn quấn quanh thắt lưng. Đinh Tiểu Vĩ cũng quấn khăn, cố gắng đứng xa Chu Cẩn Hành. Tiêu tổng lộ mông trần có chút ngượng ngùng, "Hai người thận trọng như vậy, tôi cũng phải quấn một cái mới được." Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Tiêu tổng cứ thoải mái, đừng quan tâm chúng tôi." Đinh Tiểu Vĩ tắm xong thấy Tiêu tổng đã ngâm mình trong suối nước nóng, hắn ngại ao bẩn nên không định ngâm mình, bèn tới thẳng phòng xông hơi, lúc này người đến tắm rửa không nhiều lắm, trong phòng chỉ có một mình hắn. Hắn đang ngồi vã mồ hôi như điên thì cửa mở, ngẩng đầu liền thấy, Chu Cẩn Hành bước vào. Được, tránh không khỏi thì tới đây, Đinh Tiểu Vĩ trái lại lại rất thản nhiên, nhướn mày nhìn y.