Kết hôn? Chu Cẩn Hành kết hôn? Cô gái vẫn tiếp tục kể, "Vợ anh ấy không phải người quá đẹp, nhưng lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn kim loại màu, tập đoàn được nhà nước chống lưng, gia cảnh cũng chẳng phải dạng vừa, hai người bọn họ đúng là môn đăng hộ đối." "Đẹp gì chứ, nhìn qua bộ dạng cô ấy rất dữ tợn, cho tới giờ vẫn chưa thấy cười lần nào." "Người ta gọi đó là thần thái......" Câu chuyện của các cô gái liên tục tuôn ra, Đinh Tiểu Vĩ còn đang giật mình tại chỗ, phản ứng không kịp. Hắn chỉ nghĩ có thể trước kia Chu Cẩn Hành đã từng có bạn trai, nhưng không ngờ rằng y đã kết hôn. Lại thêm một lần nữa, hắn không hề biết Chu Cẩn Hành đang làm cái gì. Đinh Tiểu Vĩ có cảm giác như bị mấy người trước mặt tát cho mấy phát vừa đau vừa tê, thật khó chịu. Bất kể Chu Cẩn Hành có cố ý hay không, hắn không hiểu sao tự dưng thành tiểu tam? Đàng hoàng là một người đàn ông thế mà lại trở thành kẻ thứ ba xen vào chuyện tình của một thanh niên khác, sao có thể thế được, sao hắn lại gặp phải chuyện khó xử này? Lồng ngực Đinh Tiểu Vĩ bốc khí nóng cuồn cuộn, mặc dù tự an ủi mình phải bình tĩnh nhưng vẫn không thể hạ hỏa được. Hắn thấy đau lòng, lại phẫn uất, chuyện này như muốn bóp nghẹt hắn, vượt quá khả năng kiềm chế của hắn. Hiện tại hắn rất muốn làm một việc, đó là túm lấy cổ áo của Chu Cẩn Hành, hỏi y rốt cuộc cái gì đã xảy ra, mẹ nó y đang đùa giỡn bố mày đúng không. Nhân buổi chiều rảnh rỗi, hắn mượn máy tính của đồng nghiệp, lên mạng tìm một chút thông tin về Chu Cẩn Hành. Tin về y trên mạng rất ít, chỉ có vài tấm ảnh chụp, còn có vài bài post linh tinh về Chu gia liên quan đến y. Ảnh chụp của Chu Cẩn Hành cái nào cũng mang chút dáng vẻ của một quý ngài với nụ cười chín chắn, khiến người ta không khỏi có thiện cảm, chỉ mình Đinh Tiểu Vĩ là muốn nhe răng há mồm cắn cổ y vài cái. Trên mạng viết hiện tại Chu Cẩn Hành đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tại một công ty đầu tư thuộc tập đoàn Thái An, hắn tìm thông tin về công ty này, quả nhiên dễ dàng tìm được địa chỉ. Đinh Tiểu Vĩ lặng lẽ lưu địa chỉ vào điện thoại. Nếu hắn không đi tìm thằng cha Chu Cẩn Hành kia hỏi cho ra lẽ thì cuộc sống này hơi uổng phí. Vào giờ tan tầm, hắn nhận được cuộc gọi từ Chiêm Cập Vũ. Thằng nhóc dường như hơi đắn đo, cẩn thận hỏi: "Chú Đinh, chú ổn không?" Đinh Tiểu Vĩ ra vẻ bình tĩnh: "Tôi có thể gặp chuyện gì chứ." Thằng nhóc tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, "Chú Đinh, chú nghĩ về sau như thế nào bây giờ?" Đinh Tiểu Vĩ hơi trầm mặc, "Tôi đi tìm cậu ta." Đứa nhỏ "A" một tiếng, chần chừ nói: "Chú Đinh, thực sự chú muốn đi tìm anh ấy sao? Anh ta, anh... nói không chừng......" "Dù thế nào tôi vẫn phải hỏi cho ra nhẽ." Đinh Tiểu Vĩ cắn răng: "Nếu cậu ấy cố ý gạt tôi như vậy, tôi sẽ đánh chết cậu ta." Chiêm Cập Vũ đáp: "Chú Đinh, có chuyện tôi nghĩ cần nói với chú, chú, chú nghe xong đừng quá đau lòng......" Đinh Tiểu Vĩ cười khổ, "Cậu muốn nói chuyện cậu ấy đã kết hôn?" Chiêm Cập Vũ kinh ngạc: "Chú biết sao?" "Ừ." "Vậy chú còn nghĩ gì nữa thế, anh ấy cũng có vợ rồi." Đinh Tiểu Vĩ trầm giọng, "Đi, con mẹ nó nhất định phải đi, Đinh Tiểu Vĩ tôi không phải loại người đáng xấu hổ như thế. Nếu cậu ta thật sự muốn đùa giỡn với tôi, tôi không dạy cho y bài học thì đêm sẽ ngủ không ngon." Chiêm Cập Vũ cười khẽ, "Vậy đi thôi, tôi ủng hộ chú." Đinh Tiểu Vĩ cũng miễn cưỡng cười, bỗng nhiên thấy mũi xót xót, "Tiểu Chiêm, tôi nói tôi ổn, nhưng tôi đã từng này tuổi rồi...... Không có gì tôi không chịu được, nhưng quan trọng là con gái tôi làm sao bây giờ, con bé ngày nào cũng đòi gặp y." Chiêm Cập Vũ hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Chú Đinh, nếu chú đồng ý, về sau tôi sẽ cùng chơi với Linh Linh, tôi sẽ không biến mất đột ngột như vậy, cũng sẽ không...... Tôi, tôi, dù sao cũng thật sự quý trẻ con." Đinh Tiểu Vĩ nao nao, lập tức cười nói: "Cám ơn cậu nha Tiểu Chiêm, sau này thường xuyên đến nhà tôi chơi đi, Linh Linh quen cậu rồi, nói không chừng có thể quên y." "Không thành vấn đề." Hắn tan ca đi nhà trẻ đón Linh Linh, giáo viên của cô bé trao đổi với hắn, gần đây tâm trạng Linh Linh rất không tốt, xảy ra chút chuyện sẽ khóc nháo, luyện cách phát âm cũng không phối hợp nhiệt tình như trước nữa. Đinh Tiểu Vĩ dắt tay Linh Linh về nhà, chỉ thấy con bé cúi đầu, bộ dạng rầu rĩ. Hắn thấy khó chịu bèn dừng lại, ngồi xổm trước mặt rồi ôm lấy hai vai cô bé, "Linh Linh, vì sao lại buồn như vậy?" Cô bé nhìn hắn, khoa tay múa chân nói: "Có phải chú Chu không cần chúng ta nữa rồi không?" Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ nổi lên một trận chua xót, hắn cười nói, "Chú Chu cũng có cuộc sống của mình, cũng phải đi làm, cũng có lúc bận rộn, chờ thêm một thời gian nữa chú hết bận sẽ đến thăm chúng ta." "Vì sao chú không nghe điện thoại? Con nghe ba ba nói thế." "Bởi vì..." Đinh Tiểu Vĩ ậm ờ đáp: "Bời vì chú...... Bận quá, không có thời gian......" "Ba ba cũng nói mẹ bề bộn công việc, nhưng mẹ vẫn gọi điện cho con, vì sao chú Chu không gọi?" Đinh Tiểu Vĩ thấy mình bịa không nổi nữa, con gái hắn nói một câu giống như một đòn đánh thẳng vào trái tim đang rỉ máu của hắn. Nhưng hắn làm sao có thể nói với con gái rằng chú Chu không cần bố con mình nữa, có thể đã quên chúng ta rồi, chú ấy cũng sẽ không trở về bởi vì chú đã có gia đình riêng? Hắn bế Linh Linh lên, khoác cặp sách của con bé lên vai mình, không dám để lộ cảm xúc trên mặt cho con gái thấy, chỉ có thể lặp lại lời nói dối, "Chú ấy sẽ gọi thôi, Linh Linh không cần gấp." Đinh Tiểu Vĩ đưa giám đốc đi họp xong, hắn dư ra hơn một giờ, bèn lái xe một phát đỗ vào bãi giữ xe ở công ty của Chu Cẩn Hành. Hắn bình tĩnh đi vào cửa lớn, mới đi vài bước đã bị bảo vệ cản lại. "Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?" "Tôi tìm Chu Cẩn Hành." Bảo vệ hơi sửng sốt, "Mời đi phía trước, nếu ngài có hẹn trước, các nhân viên sẽ dẫn ngài lên phòng." Đinh Tiểu Vĩ đi đến trước quầy lễ tân, cô gái trẻ trong bộ đồ màu trắng ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi cười. Hắn cố gắng kiềm chế sự tức giận, lễ phép nói: "Chào cô, tôi tìm Chu Cẩn Hành." "Chào ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước với Chu tổng không?" "Không." Cô gái trước quầy đáp: "Thưa ngài, nếu không hẹn trước thì tôi phải đi xin chỉ thị của Chu tổng, nhưng hiện tại ngài ấy không ở đây, nếu tiện, ngài có thể để lại cách thức liên lạc, tôi có thể báo lại với giám đốc. "Không ở đây?" Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên thở ra, tâm tình căng thẳng thả lỏng, cả người đều có cảm giác thoát lực. Vừa rồi hắn cực kì muốn gặp Chu Cẩn Hành, nhưng cũng hơi sợ khi phải đối mặt với y. Cô gái đưa giấy bút cho hắn, cười nói: "Xin mời ngài ghi lại họ tên, cách thức liên lạc." Đinh Tiểu Vĩ phất phất tay, "Cậu ta, khi nào cậu ta về?" "Chuyện này tôi không rõ." Đinh Tiểu Vì nhìn đồng hồ, "Tôi ở đây chờ một lúc." Cô gái trước quầy lễ tân khó xử nhìn hắn, đang định mở lời, đôi mắt bỗng nhiên hướng về phía sau, "A, Chu tổng đã trở lại." Thân mình Đinh Tiểu Vĩ ngừng lại, cứng ngắc quay đầu sang. Một đám người chậm rãi đi vào từ cửa chính, người nào cũng tây trang giày da, nói năng thận trọng, hai người đi đầu đang thảo luận với nhau, một trong số đó chính là Chu Cẩn Hành. Bọn họ cũng không nhìn đến quầy lễ tân, lập tức đi thẳng ra thang máy. Đinh Tiểu Vĩ nhìn thấy Chu Cẩn Hành trong chớp mắt, đầu óc trống rỗng, hắn kêu lên thất thanh: "Chu Cẩn Hành!" Thân mình bị đám đông vây quanh sững lại một chút, dừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu sang. Đinh Tiểu Vĩ chỉ cảm thấy sôi máu, hắn thế mà lại trong lúc nhất thời không biết nói gì. Hắn nghĩ mình hẳn là phải chất vấn y vì sao bỏ đi, hỏi y rằng không phải cố ý lừa hắn đúng không, ít nhất cũng muốn dựa theo tính cách trước sau như một của mình mà mắng một câu "Cậu mẹ nó chưa chết à", nhưng hiện tại một câu hắn cũng không nói nổi. Mà hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, người kia có bộ dạng giống y hệt Chu Cẩn Hành, thế nhưng lại dùng ánh mắt xa lạ mà nhìn hắn, "Anh gọi tôi?" Đám đông đi theo y cũng dừng lại, hơn mười cặp mắt đều đổ về phía Đinh Tiểu Vĩ. Mặt hắn nóng lên, môt hơi run run, cố gắng mở miệng nói, "Còn ai gọi Chu Cẩn Hành nữa." Rốt cuộc Chu Cẩn Hành cũng quay người đi về phía hắn. Những nét quen thuộc về người này hắn vẫn chưa quên, vẫn là dáng vẻ anh tuấn tao nhã làm người khác xấu hổ, hiện tại còn mặc tây trang lại càng tôn thêm khí chất trầm ổn của y. Chỉ là trong mắt y không còn ý cười quen thuộc, khuôn mặt cũng không hề biến chuyển, chỉ cau mày hỏi, "Xin hỏi anh là vị nào?" Đầu Đinh Tiểu Vĩ "Oanh" một tiếng. Xin hỏi anh là vị nào? Y hỏi hắn là ai? Ngủ cùng nhau hơn nửa năm, đảo mắt cái lại thành không quen biết? Trước đó trong lòng còn ôm chút ảo tưởng khi gặp y, hiện tại tất cả đều hóa phẫn nộ. Hắn cắn răng: "Anh hỏi tôi là ai? Anh thử nhắc lại lần nữa!" Mọi người xung quanh cũng khẩn trương lên, tất cả đều đề phòng mà nhìn gương mặt Đinh Tiểu Vĩ đầy tức giận. Chu Cẩn Hành tay vẫn đút túi quần, không chút kiêng dè nhìn hắn, rành mạch nhắc lại, "Xin hỏi anh là ai? Tôi không nhớ chúng ta đã từng gặp qua." Đinh Tiểu Vĩ giận dữ gào lên: "Con mẹ nó tao là ông nội mày!" Khi đó hắn mất kiểm soát, chỉ mấy bước đã vọt tới trước mặt Chu Cẩn Hành. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, sau đó kịp hồi phục lại tinh thần, cũng không phí thời giờ, khi nắm đấm của Đinh Tiểu Vĩ vọt tới, hai bảo vệ to cao lao ra chắn trước mặt Chu Cẩn Hành. Đã rất lâu rồi Đinh Tiểu Vĩ chưa từng căm hận như bây giờ, trước mặt mọi người hắn cảm thấy nhục nhã như bị chà đạp. Chỉ mình hắn hằng đêm trằn trọc nhớ về y, mà trong mắt y hắn còn chẳng bằng cái rắm! Y cư nhiên dám nói không quen hắn! Hắn vung một đấm chính diện vào bảo vệ, tên bảo vệ lại khá bình thản, bắt lấy cánh tay hắn rồi dùng sức vặn, ép tay hắn ra sau lưng, người bên cạnh cũng vọt tới ghìm tay còn lại. Đinh Tiểu Vĩ gào thét, ra sức giãy dụa, hai chân đá loạn, "Chu Cẩn Hành, tao - làm - chết - mày, mày giở trò đúng không! Nói xem, mày lừa bố mày đúng không!" Hai người bảo vệ trực tiếp đè hắn xuống đất. Mặt hắn áp xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, hắn nhìn thấy mấy bảo vệ nữa không biết từ đâu ra cũng xông tới. Hắn lớn như vậy, đây là lần đầu xấu hổ nhục nhã đến thế, tại tòa nhà cao cấp bị người khác đè xuống sàn cứ như một thằng ngu. Đinh Tiểu Vĩ nghẹn đến mặt đỏ bừng, mặc dù hắn mặt dày nhưng cũng không thể tiếp tục chửi nữa. Hắn nghe có người hỏi, "Chu tổng, có cần báo cảnh sát không?" Thanh âm của Chu Cẩn Hành vẫn vô cùng bình tĩnh, "Không cần, không cần để ý chuyện thừa thãi này, đuổi tên kia ra là được." Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút mỉa mai vang lên, "Anh hai, anh thật sự không biết hắn? Thoạt nhìn hai người như có ân oán gì không thể giải quyết nha." Đinh Tiểu Vĩ nghe giọng, hẳn là Chu Cẩn Hành đang nói với một người khác, tuy rằng hắn không nhìn rõ nhưng cảm giác người này có chút quen mắt. Chu Cẩn Hành đáp: "Khiến cậu chê cười, tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra. Bảo vệ ở đây hơi lỏng lẻo nhỉ, người nào cũng cho vào." Lập tức có người đứng ra: "Chu tổng, thật xin lỗi, chúng tôi sẽ xử lí việc này." Hai bảo vệ nhấc hắn từ dưới đất lên, lạnh nhạt nói: "Mời ngài đi bên này." Đinh Tiểu Vĩ bị bọn họ vừa đẩy vừa kéo ra ngoài, hắn quay mặt trừng mắt nhìn Chu cẩn Hành, ý định từ vẻ mặt y đoán được gì đó, nhưng Chu Cẩn Hành chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái rồi xoay người dẫn đoàn người đi. Cái người gọi Chu Cẩn Hành là "Anh hai" vẫn đứng đó không nhúc nhích, đột nhiên nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Đi điều tra người kia một chút." Hai bên trái phải bị người lôi ra ngoài, Đinh Tiểu Vĩ cũng lười kháng cự, hắn chỉ thấy tim mình quặn lên vì đau đớn. Hắn không hiểu, người từng sớm chiều sống chung với mình, đã từng ấm áp chu đáo như vậy, mỗi khi đi làm về chỉ cần bước vào nhà đã có thể nhìn thấy y, vì sao lại có thể trở mặt một cách vô tình như vậy? Chẳng lẽ y thật sự quên hắn? Vẻ mặt lạnh nhạt nhìn không khác gì người dưng, y đã thật sự quên hắn rồi? Mắt hắn cay cay, lồng ngực như bị đấm thật mạnh, nghẹn đến mức không thể thở được. Hai bảo vệ đưa hắn tới một chỗ cách xa tòa nhà rồi mới buông ra, chỉ về phía đường cái, "Mời đi." Đinh Tiểu Vĩ lau mặt, chỉnh trang lại y phục hỗn độn, mệt mỏi nhìn bọn họ, "Giám đốc mấy người có phải bị người ta đánh đến choáng rồi không? Hay là ngã lầu, hay là bị xe đâm?" Tên bảo vệ nhíu mày, khẩu khí thêm nghiêm khắc, "Ngài đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Đinh Tiểu Vĩ giơ tay lên, cúi đầu lùi về sau vài bước, nhìn về phía bãi để xe, "Dù sao cũng phải cho tôi lấy xe chứ." Bảo vệ hất hất cằm, ý bảo hắn cứ đi. Đinh Tiểu Vĩ chạy ra bãi đỗ xe. Bước chân hắn như có thể dẫm nát hoa, hắn không cố hết sức của mình, nếu không phải chỗ này không phù hợp, hắn đã định nằm luôn trên đất ngủ một giấc, có lẽ khi tỉnh lại, hắn cũng có thể tiêu sái thả quả rắm, quên Chu Cẩn Hành đi. Nếu như vậy thì cuộc sống thật yên bình a, hắn sẽ không giống như bây giờ, rõ ràng tự nhủ mình đừng bất lực như vậy, nhưng vẫn không khống chế được nỗi đau, thậm chí so với thời điểm vợ hắn bỏ đi còn đau lòng hơn, đau tới mức ngay cả hắn cũng phải kinh ngạc.