Cẩm San từ từ mở mắt ra rồi thở hổn hển, cô cảm giác giống như vừa từ địa ngục trở về vậy.. " Sợ rồi sao??" Vẫn là khuôn mặt lạnh băng đáng ghét đó khiến cô không muốn nhìn thêm phút giây nào nữa Cẩm San nhanh chóng mở cửa xe rồi chạy nhanh ra ngoài, cô cảm giác như tất cả mọi thứ trong bao tử cô muốn trào ngược ra ngoài hết... " Ọe...ọe...hộc..hộc.." Toàn thân run rảy mạnh, cô nôn hết những gì vừa nãy ăn ra ngoài, thở dài mệt mỏi Ôn Đình Mặc bước tới gần đưa ra trước mặt cô một chai nước, ánh mắt không còn lạnh lùng như lúc nãy " Tôi không biết là em yếu như vậy " Cẩm San nhảy lên trên lan can rồi ngồi sụp xuống, ánh mắt cô nhìn ra biển, cô chẳng nói gì cả " Giận tôi rồi sao?" Ôn Đình Mặc cũng ngồi xuống kế bên, anh cởi áo vets vắt lên chân cô.. " Tôi không giận được sao?? Mỗi lần tôi gặp anh là tôi đều bị anh chọc muốn phát điên đây này.." Cẩm San mặt hằn hoc, cô vốn đã tính sẵn kế hoạch cho hôm nay sẽ nói nhẹ nhàng với tên họ Vương kia rồi cả hai sẽ vui vẻ nói chuyện với phụ huynh, cả hai phối hợp sẽ tốt hơn nhưng ai ngờ cái tên đáng ghét này xuất hiện, ba mẹ cô mà biết cô làm mất mặt Vương thiếu như vậy sợ là sẽ nhốt cô vào nhà kho mấy tháng mất.... " Chẳng phải em không thích buổi xem mắt đó sao? Còn còn từ chối hắn ta và nói em đã có bạn trai, nhưng theo như tôi biết em vẫn còn Ế..." Ôn Đình Mặc nói đến chữ cuối cùng cố gằn giọng nói chữ Ế thật lớn, anh ta đang sỉ nhục cô sao? Cô quay mặt qua nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đằng đằng sát khí, môi cô cong lên vì tức giận... " Ế ư??? Cẩm San tôi đây là không muốn yêu đương nhá, còn khối đàn ông xếp hàng bà đây còn chưa thèm ngó..." " Haha...haha...ha..." Ôn Đình Mặc cười sặc sụa khiến Cẩm San tức đỏ cả mặt, anh ta coi thường cô thế là cùng " Này....anh đừng cười nữa, tôi móc mắt anh bây giờ.." Cẩm San dùng cử chỉ đưa hai ngón tay lên mặt dọa mặt... " Ừ.. Tôi tạm tin em vậy.." Không dừng lại đó Cẩm San dùng ánh mắt đầy tia lửa nhìn Ôn Đình Mặc " Anh có biết chuyện vui hôm nay anh làm sẽ ảnh hưởng lớn đến tội không hả? Anh không suy nghĩ trước khi làm hay sao??" Ánh mắt cô giận dỗi chuyển qua buồn bã, lo lắng " Tôi làm vậy chẳng phải tên họ Vương đó sẽ không bám lấy em sao? Chẳng vui sao? Hay là tiếc nuối tên đó rồi? " Ôn Đình Mặc nghiêng nghiêng đầu dò xét " Tiếc cái đầu nhà anh đấy " Cẩm San dùng tay đánh mạnh lên đầu Ôn Đình Mặc " A.... Em có phải con gái không vậy, hở ra là đánh người " Cô vẫn tiếp tục đưa tay lên dọa anh, anh không hất tay cô ra mà né tránh rồi cười vui " Bố mẹ tôi mà biết tôi làm mất mặt Vương Khải như vậy thì tôi sẽ chết chắc.." Ánh mắt buồn bã của Cẩm San sụp xuống, cô thở dài " Haizzz..." " Tôi có cách này giúp em đấy, nhưng không biết em có chịu hợp tác hay không? " Cẩm San dùng anh mắt khinh bỉ nhìn anh, anh ta không gây chuyện thì thôi đi chứ lấy đâu ra mà có tâm giúp đỡ cô nữa... Thái độ cô rõ ràng là đang khinh miệt anh " Anh thôi gây chuyện dùm tôi "_cô quay mặt đi vì chán thấy khuôn mặt đáng ghét đó... " Sao? Không tin tôi một chút nào sao? Vậy em giỏi thì về nhà đi " Ôn Đình Mặc thái độ dửng dưng khiến cô càng thêm phần tức giận Anh ta là người tự xỏ mũi vào chuyện của cô cơ mà Giờ lại nói giống như anh là đại ân nhân cứu tinh đời cô vậy Chần chừ suy nghĩ một lát Cẩm San quay qua nhìn anh " Nói nghe xem " " Ha..ha..."_ Như đắc ý Ôn Đình Mặc cười như được mùa Không kìm chế được cô đưa tay tát nhẹ vào mặt anh một cái " Nói đi...nói đi..." " Đau đấy em có biết không?" _ anh đưa tay túm lấy bàn tay vừa tát vào má anh Cô giật mạnh tay ra khỏi bàn tay to lớn đó " Thứ vô liêm sỉ " " Ba mẹ em chẳng phải muốn có một chàng rể tối sao? " Cẩm San gật đầu tán thành không nói gì tiếp tục lắng nghe anh nói " Tôi đây chẳng phải là mẫu con rể nhiều người mong sao? Tôi chấp nhận thiệt thòi một lần, em chỉ cần đưa tôi tới đó và giới thiệu tôi là bạn trai thì chẳng phải họ sẽ yên tâm mà để em tự do tự tại sao?". Cẩm San mắt chữ a mồm chữ o khi nghe người đàn ông này nói mà thái độ dửng dưng " Bốp " một cái tát vào mặt Ôn Đình Mặc lần nữa, lần này có vẻ mạnh tay hơn lần trước " Anh tỉnh chưa? Tôi là người uống rượu sao anh lại say vậy? ". Mắt anh tối sầm lại, khuôn mặt cố gắng kiên nhẫn " Em là người duy nhất dám làm như vậy với tôi đấy " " Bốp " thêm một lần nữa Mắt anh như hàng ngàn tia lửa đang rực lên, anh gằn giọng " Cẩm San..." " Tôi tát cho anh tỉnh đấy, nghĩ sao mà anh có thể lọt vào mắt xanh của ba mẹ tôi được cơ chứ?" Mắt Cẩm San bắt đầu đảo qua đảo lại trên người Ôn Đình Mặc như một cái máy quét