Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 7
“Đọc lại theo em một lần nữa: Tịch- Mộc- Thức- Minh”
"Tịch Mộc Thức Minh."
“Tốt lắm, anh rất thông minh!”, cô hài lòng gật đầu một cái.
“Tôi học Trung văn lâu như vậy, sao ngay cả tên mình cũng không nói tốt chứ?”, lần này anh còn cố ý dùng tiếng Trung nói, thể hiện thực lực của mình. “Bây giờ mặc dù tiếng Nhật của em đã rất tốt rồi, ngược lại còn dạy tiếng Trung cho tôi, nhưng em đừng có ở trước mặt tôi tự cho mình là giỏi đi”.
Thiếu nữ mặc áo lam dường như đã vô cùng quen với thói ngạo mạn của chàng trai, cô đắc ý nhướn đôi mày thanh tú lên nói: “Em không có a, nhưng anh không thể phủ nhận là tiếng Trung của em giỏi hơn anh được”.
Anh không phản đối cô, yên lặng thừa nhận đúng là mình chưa có học thành. Anh không phải là người vô lý, chỉ cần thật sự có đạo lý thì anh sẽ chấp nhận.
Thấy anh không lên tiếng, Minh Hạ bèn vui vẻ thu dọn sách ngữ văn tiểu học mang từ Trung Quốc sang mà cô vẫn nâng niu cẩn thận.
Sống với anh đã ba năm, cô đã tìm được cách sống chung, chỉ cần cô không chạm đến điều cấm kỵ của anh, quen với việc anh lạnh lùng, không chọc giận anh, mà anh cũng đã nhận thấy sự tồn tại của cô, tôn trọng cô, thậm chí còn có thể cười nói với cô.
Cô thật vui mừng vì cuối cùng bọn họ đã có thể sống chung, những năm qua, mặc dù cô đuổi theo gia tộc này nhiều khi cũng vất vả, nhưng đạt được thành tựu như bây giờ cô cũng đã hài lòng, cô biết, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, cô nhất định sẽ chân chính trở thành một phần tử trong đại gia tộc này!
Nhìn nét mặt cương nghị của Tịch Mộc Thứ Minh, cô không khỏi mỉm cười. Anh là một chàng trai cao ngạo, có khí thế trấn áp quần hùng, người được vạn người kính ngưỡng như vậy lại là anh trai cô, cô vẫn chưa thể tin được.
Nhưng mỗi lần cô lặng lẽ ngắm anh thì cô đều đoán được trái với vẻ ngoài kiên cường bất khuất, anh có một tâm hồn bị tổn thương đau đớn. Anh lớn lên trong môi trường như vậy bắt buộc phải có một tính cách kiên cường, hung hãn, nhưng cũng đã hủy hoại tâm hồn đơn thuần của anh. Không biết cô có đoán đúng không?
Mỗi khi nghĩ tới việc này trong lòng cô có chút bi ai, cho dù thế nào cô cũng cảm thấy mình phải chịu một phần trách nhiệm.
Cuộc sống ở Tịch Mộc gia đã dạy cô phải chấp nhận và tiếp nhận mọi việc. Đây là con đường duy nhất để có thể sống thẳng thắn, vô tư ở đây, không có con đường thứ hai. Nếu quá cố chấp thì chỉ làm tổn thương tâm hồn mình. Mà anh lại quá cố chấp nên không ngừng khiến cho tâm hồn của mình bị tổn thương.
“Tứ thiếu gia, ngoài cửa có một vị tiểu thư tên Kudo xin gặp”, Tiểu Lâm phu nhân đi vào phòng khách, cung kính báo cáo.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, trong thời gian này tôi không gặp ai hết!”, lời nói của Tịch Mộc Thức Minh không biểu hiện cảm xúc gì, lại có ý chỉ trích.
Anh không cho phép có người rỗi rãi đến quấy rầy “lúc học tập này”, chỉ có lúc này anh và cô mới ở cùng một chỗ. Anh không thể không thừa nhận, anh đã có thói quen có cô làm bạn, ở trong nhà mà không thấy cô anh thấy như không có sức sống.
Nhưng hai người mặc dù ở cùng một mái nhà, nhưng cô không đến trường thì phải đi học trà đạo truyền thống Nhật Bản hay kiếm đạo; anh thì không bận rộn học hành lại phải xử lý công việc của công ty, thường đi sớm về muộn, nên thời gian cả hai gặp nhau thật ra không nhiều lắm. Chính vì vậy nên anh cực kỳ quý trọng thời gian ở chung với cô gái nhỏ thú vị này.
“Tiểu Lâm phu nhân, mời cô ấy vào đi!”, Minh Hạ nhẹ nhàng nói, rồi cô quay đầu lại giận dữ nói với anh: “Thật hiếm khi có phụ nữ đến tận cửa tìm anh, anh nên đi gặp người ta đi, với lại buổi học ngày hôm nay cũng nên kết thúc rồi”.
Cô thật tò mò không biết vị Kudo tiểu thư kia lấy đâu ra dũng khi tới đại trạch tìm anh Tư chứ?
“Tôi còn chưa ra lệnh, sao em dám quyết định thay tôi?”, anh cau mày nhìn theo Tiểu Lâm phu nhân đang rời đi, tức giận vì cô gái này vẫn như cũ dám coi thường quyền uy của anh.
“Chỉ là một cô gái thôi mà, sao anh lại tức giận?”. Đột nhiên, cô giống như phát hiện ra một truyện bí mật trọng đại, lớn tiếng kêu lên: “Em biết rồi! Có phải anh đã làm gì cô ấy, nhưng lại không chịu trách nhiệm nên cô ấy mới tìm đến tận cửa thế này?”.
Sắc mặt anh trở nên xanh mét, thiếu chút nữa thì hét lên.
Bỗng nhiên, cửa phòng khách mở ra một lần nữa, một cô gái ăn mặc diêm dúa, trang điểm kỹ càng đi vào.
Minh Hạ dụi dụi đôi mắt, cô gái trước mặt khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô.
“Ánh mắt anh….. thật đặc biệt nha”, cô không ngờ được là anh lại dốc hết tâm can thích loại phụ nữ này.
“Em trật tự một chút cho tôi! Đừng tưởng rằng em dùng tiếng Trung thì tôi nghe không hiểu”, cô gái này đang tưởng tưởng chuyện gì chứ? Tịch Mộc Thức Minh thực sự thấy nhức hết cả đầu.
“Em không phê phán chuyện gì cả, em……”, cô cúi đầu, hạ giọng nói, “em nào có tư cách phê phán phụ nữ của anh”.
“Minh Hạ, tôi chỉ nói một lần thôi, cô ta không phải là người phụ nữ của tôi, thẩm mĩ của tôi không kém cỏi như vậy!”.
Anh đang giận điên lên! Lúc trước bị hiểu lầm là vô trách nhiệm coi như cho qua đi, cô lại còn dám nghĩ lão yêu quái này là người phụ nữ của anh? Đầu óc cô không phải là có vấn đề đấy chứ?
“Em về phòng trước!”, Minh Hạ vừa mới đứng lên, liền bị Tịch Mộc Thức Minh nắm chặt tay, dùng lực giữ lại.
“Không được đi!”, ánh mắt sáng của anh nhìn cô chăm chú, muốn dùng ánh mắt cùng lực đạo trên cánh tay không cho phép cô kháng cự.
Cô không thể làm gì khác hơn, đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn ngồi xuống, không phản kháng nữa.
Cô đã sớm biết anh ở bên ngoài có một đống phụ nữ nhưng chưa bao giờ để ý. Nhưng đến khi những cô gái đó hiển hiện đi tới trước mặt cô thì nội tâm cô có chút không không thoải mái. Cô thật sự không muốn biết giữa anh và cái cô gái kia có chuyện gì, nhưng không muốn cũng không được. Hiện tại, ngay cả quyền trốn tránh cô cũng không có.
“Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi đã nói rõ nếu tôi không cho phép thì cô không được tới đại trạch tìm tôi”, Tịch Mộc Thức Minh trở nên lãnh khốc, không chút khách khí chất vấn cô gái trước mắt.
“Tứ thiếu gia, em…..”, cô gái liếc nhìn Minh Hạ mấy lần, không dám nói thẳng.
“Đừng có lắp ba lắp bắp thế, có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì thì mau đi đi, đừng có lãng phí thì giờ của tôi!”.
“Vị tiểu thư này là?”, xem ra cô gái này chỉ khỏng 16, 17 tuổi, mặc dù không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng có khí chất thanh tú, là một vị danh môn khuê tú được dạy dỗ cẩn thận.
“Chào chị! Em là Tịch Mộc Minh Hạ”. Thấy cô ta nghi ngờ, cô lập tức tự giới thiệu thân phận, tránh cho có người nghĩ mập mờ, sai lệch.
“Hóa ra là Ngũ tiểu thư, thất kính! Tôi là Kudo”, không nghĩ tới Ngũ tiểu thư theo lời đồn vốn đối nghịch với Tứ thiếu gia lại đang ở bên cạnh Tứ thiếu gia, hai anh em còn có vẻ rất thân mật, người không biết còn tưởng rằng Tứ thiếu gia rất coi trọng tiểu nha đầu còn vị thành niên này.
Tịch Mộc Thức Minh quét ánh mắt không hài lòng về phía Kudo, nhưng không lên tiếng trách mắng. Dù sao trừ cái danh “Ngũ tiểu thư”, cô chẳng có cái gì khác thể hiện là một thành viên của Tịch Mộc gia.
“Tứ thiếu gia, em không muốn tới quấy rầy anh, nhưng mấy đứa ở sàn nhảy ngày nào cũng tới nói với em, bảo cho dù thế nào thì cũng muốn em tới mời anh đi xem họ một chút. Còn nữa….. gần đây có một người mới, Tứ thiếu gia xem lúc nào rảnh có thể đến chỉ dạy một chút!”, Kudo ra sức thuyết phục, cô ta không sợ Ngũ tiểu thư bé bỏng này này nghe được. Cô ta thấy Tứ thiếu gia cùng Ngũ tiểu thư nói chuyện bằng tiếng Trung, chắc là do Ngũ tiểu thư không thông thạo tiếng Nhật.
“Khốn khiếp!”, Tịch Mộc Thức Minh nổi giận đùng đùng: “Cô đến tìm tôi để nói chuyện nhảm nhí này?”, không chỉ lãng phí thời gian của anh, còn để cho Minh Hạ nghe được câu chuyện hoang đường như vậy.
Kudo bị dáng vẻ giận dữ của anh làm cho hoảng sợ, cả người run rẩy, lắp bắp xin lỗi: “Em, em…… Tứ thiếu gia….. không phải….”, mỗi lần cô đến sàn nhảy của cô, Tứ thiếu gia cũng lạnh nhạt, không nổi giận bao giờ.
“Cô ấy cũng vì suy nghĩ đến nghệ thuật a, về tình có thể tha thứ mà, anh đừng có mắng người loạn lên như vậy!”, Minh Hạ đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Kudo, bất bình thay cô ta.
“Cảm ơn Ngũ tiểu thư!”, Kudo cảm kích nhìn cô, phát hiện cô nói tiếng Nhật rất lưu loát, hối hận vì khi nãy nói cợt nhả, vô lễ với cô.
Tịch Mộc Thức Minh đè lửa giận xuống, trừng mắt nhin cái cô Kudo nhiều chuyện này, lại liếc về phía Minh Hạ. Cô sao lại có thể nói đỡ con người như vậy chứ! “Đi cho tôi, việc tôi đến chỗ ấy không cần cô quan tâm”.
“Dạ, dạ, dạ, vậy em đi trước!”, Kudo lập tức đi ra, không có dũng khí đối mặt với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Tứ thiếu gia.
Truyện khác cùng thể loại
1456 chương
20 chương
172 chương
93 chương
77 chương
1475 chương
188 chương
10 chương