Mưa bụi bất chợt rơi rơi xuống, hai người nhìn lên, thì ra trời đêm đang trong vắt lại đầy mây đen, hơn nữa, mưa càng ngày càng lớn, mọi người đang vui vẻ ngắm hoa vội vàng rời khỏi công viên đi tránh mưa. Tịch Mộc Thức Minh thấy hỗn loạn như vậy, đột nhiên nắm chặt lấy tay cô, cùng nhau chạy dưới mưa. Minh Hạ chỉ có thể đi theo anh, không để ý nước mắt trên mặt đã bị mưa xóa nhòa, cũng không để ý đến quần áo giày dép cũng ướt đẫm. Hại người chật vật đi tới một nơi vắng người, cô còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh lôi vào một căn phòng rộng rãi hoa lệ. “Đây là ở đâu?”, cô kinh ngạc hỏi Tịch Mộc Thức Minh vẫn đang nắm chặt tay cô không buông. “Ở đây có thể trú mưa”, anh đóng cửa phòng, lập tức cởi áo khoác mỏng của cô ra. “Anh đang làm gì thế?”, cô thét lên chói tai. “Cởi quần áo”, anh không để ý cô đang ngạc nhiên, cởi áo khoác của mình ra. Thấy anh ngừng lại động tác cô liền hỏi, “Đây là khách sạn?”. Anh không trả lời, chỉ yên lặng đưa mắt nhìn cô. Dưới ánh đèn ôn hòa ấm áp, anh nhìn cô  cả người ướt sũng dường như không có thật, giống như lúc nào cũng có thể tan biến vào không khí. Anh không tự chủ được, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, cảm nhận sự tồn tại của cô. Làn da cô trắng bóc mềm mại, hơi ấm truyền tới đầu ngón tay lạnh như băng của anh, cảm giác ấy thật thư thái. Cô không nhúc nhích được, bị ánh mắt thâm thúy và nhu tình của anh chạm vào, máu dường như cũng ngừng chảy. Cô đã quên người đàn ông này có phải là anh trai cô hay không, cô cũng quên cảm giác sợ hãi về tình cảm mập mờ của hai người. Bây giờ cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đã khắc ghi trong lòng, một bờ vai giúp cô không còn cô liêu trống vắng. Một lần nữa anh lại bao trùm bờ môi cô, một lần nữa cơ thể hai người dán sát vào nhau, đầu lưỡi bắt đầu dây dưa, quấn quít lẫn nhau. Cô nghe tiếng hít thở của anh, cảm nhận anh dường như đang muốn phát tiết cảm giác bất an mơ hồ trên người cô, không ngừng khuấy đảo thăm dò, đói khát chiếm đoạt môi cô. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh giống như dã thú đã mất đi lý trí, không ngừng xâm chiếm cả người cô, muốn cùng cô trầm luân đến tận cùng. “Thức Minh…..”, thừa dịp anh rời đi tới cái cổ trắng nõn của cô, cô yếu ớt gọi anh. “Ừ?”, giọng anh khàn đục lẩm bẩm đáp lại. Cô ngạc nhiên thở hổn hển, không cách nào chịu đựng được anh đột nhiên vỗ về chơi đùa,  thỉnh thoảng thì thầm: “Anh…. hung dữ với em…. Là bởi vì em….là em gái của anh có đúng không?” Từ sâu thẳm trong tim anh than nhẹ: “Anh chưa bao giờ coi em là em gái…. Em có biết không?”, rồi anh bao phủ lấy miệng cô, dùng hơi thở mạnh mẽ nam tính trấn áp cô. Cô thở dài một cái, tại sao khí phách anh càng ngày càng lớn vậy? Sức hấp dẫn chết người của anh bám dính lấy cô khiến cô không chịu nổi. Tại sao anh rũ bỏ gánh nặng quá khứ xuống, tiếp nhận cô cùng mẹ cô trở thành người nhà anh? Tại sao anh thủy chung không chịu để cho cô đường đường chính chính gọi anh một tiếng anh Tư. Nếu như anh chấp nhật, tất cả mọi chuyện bây giờ đã khác, cũng sẽ không xảy ra tình huống phức tạp như bây giờ. Anh là người thân nhất của cô ở nơi này, nếu ngay cả anh cũng không chấp nhận cô, cô lấy đâu ra lòng tin và bản lĩnh chống lại những người một lòng chỉ nghĩ đến việc đuổi đứa con riêng là cô ra khỏi nhà. “Đàn ông Nhật Bản các anh chẳng phải coi phụ nữ chúng tôi chỉ là công cụ thôi sao?”, cô kéo thấp đầu anh xuống, muốn anh nhìn thẳng cô. Anh giống như bị ma lực trong mắt cô mê hoặc, không tiếp tục nữa, chỉ ôm lấy cô thật chặt: “Đối với anh, em không giống những người khác”. Anh bây giờ ôm cô, hôn cô là như thế nào? Anh thích cô? Hay là chỉ muốn dùng thân thể cô để bắt cô chấp nhận cô là người phụ nữ của anh, không phải là cô em gái mà anh thống hận. Ở đây không có ai ngăn cản bọn họ, trốn tránh chỉ vô dụng. Thôi, cứ để cô một lần tùy hứng hứng đi, để cô một lần tạm quên đi tất cả, trừ anh! “Thức Minh…”, cô có chút sợ hãi nép vào ngực anh. Anh dùng gò má nhẹ nhàng ma sát cổ cô, khẽ cắn vành tai cô đã ửng hồng, “Không được….” “Anh muốn em ở bên cạnh anh…” Cô vô lực mặc anh khẽ cắn vào môi dưới, mặc anh tham lam liếm hôn trên gương mặt mịn màng, mặc anh khẽ vuốt ve dọc theo đường cong quyến rũ của cô… Đột nhiên anh ôm cô lên, khẽ khàng đặt cô nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, vừa tiếp tục hôn cô đến mất hồn. Nghe tiếng cô thở dốc đứt quãng, tim cô đập nhanh như trống trận, anh biết tất cả ý thức cô giờ phút này hoàn toàn thuộc về anh. Anh đưa tay đến trước ngực cô, cởi bỏ quần áo vốn đã xộc xệch của cô, nhẹ nhàng cầm lấy bầu ngực đẫy đà, cúi đầu ngâm nụ hoa đỏ tươi vào trong miệng. “Ưm….”, cô khẽ rên lên. Hai tay cô nắm chặt vạt áo anh, lại giúp anh dễ dàng cởi bỏ áo sơ mi. Đôi tay cô đặt trên gáy anh, mong muốn một chỗ tựa. Anh từ từ cởi bỏ hết quần áo cô cô, tỉ mỉ hôn lên từng tấc từng tấc da thịt cô. Cả người cô hiện lên màu hồng nhạt, đôi môi đỏ mọng cắn chặt cố ngăn tiếng rên rỉ, thật quyến rũ mê người. “Đừng căng thẳng”, anh cười khẽ, cảm thấy cô rất căng thẳng, đành thả chậm tốc độ lại,  muốn cô hoàn toàn đắm chìm trong lưới tình của anh. Tay anh chậm chạp lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của cô, đến nơi duy nhất còn được che đậy của cô, cởi bỏ chiếc quần mỏng manh, một trận khoái cảm đột nhiên từ đầu ngón tay anh truyền tới khiến cô run rẩy thở dốc. Thừa lúc cô thở dốc, đầu lưỡi anh thâm nhập càng sâu, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng. Cô mở mắt, trên đôi mắt mở to ngân ngấn nước, bộ dáng tựa hồ rất đáng thương. Đôi môi mọng khé hé mở, thở dốc nhưng lại không nói lời nào. Có chút sợ, có chút rối loạn, có chút khó kiềm chế…. “Đừng sợ!”, thấy phản ứng ngây thơ của cô, anh nhẹ nhàng trấn an bên tai cô: “Anh muốn cả con người em, cho dù em hận anh, anh cũng muốn!” Cô gật đầu, mắt hoa lên, ý thức đã bị anh khống chế, không nhịn được bật ra một tiếng rên rỉ. “Anh mặc kệ bây giờ em có say hay không, em không được hối hận…..”. Không kịp chờ cô có phản ứng, anh bá đạo đoạt lấy cô. Cô đau đến nhíu mày, không thốt ra được lời nào! Quả thật rất, rất đau! Anh ôm chặt lấy cô, tạm thời dừng lại mọi động tác, kích động vùi đầu vào cổ cô, khẽ hôn lên vành tai nhỏ nhắn, tựa như vỗ về mọi đau đớn của cô. “Em vẫn tốt….”, tay cô nhẹ nhàng đặt lên trán anh, giúp anh lau đi mồ hôi đang chảy. Giờ phút này cô không thấy anh mỉm cười, cũng không thấy được tình yêu mạnh mẽ trong đôi mắt anh, anh cô biết, anh thật sự quan tâm đến đến cô, ít nhất là bây giờ. “Thật?” Anh khàn khàn hỏi, sợ cô vẫn khó chịu. Anh chưa từng quan tâm đến cảm giác của phụ nữ, nhưng anh lại quan tâm đến cô. “Vâng”, cô động tình hôn lên vành tai anh, đốt lên ngọn lửa nóng bỏng giữa hai người. Sau cuộc hoan ái điên cuồng, anh ướt đẫm mồ hôi ôm lấy cơ thể xinh đẹp ửng hồng mềm mại của cô, thư thái tận hưởng cảm giác yên ổn. Cơ thể cường tráng của anh vừa rồi giống như loài Hắc báo, dục vọng mãnh liệt mạnh mẽ tấn công cô, nhưng bây giờ, sau khi hoan ái anh lại trở nên lười biếng, xem ra không có chút nguy hiểm nào, bàn tay anh còn bao phủ bộ ngực mềm mại của cô nhẹ nhàng đùa bỡn, bốn chấn quấn lấy nhau, trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng màu xám. “Đến Tokyô cùng anh đi”. “Để em suy nghĩ đã…..” Cô tức giận yếu ớt đáp lại. Trời ạ, cô mệt quá, sắp ngủ rồi, nhưng cô nỗ lực muốn đầu óc được tỉnh táo. “Không được nghĩ, em phải theo anh”. “Anh thật báo đạo!”. “Anh chính là người như thế đấy, em có phải ngày đầu tiên biết anh đâu. Có đi hay không?”, anh lật người đè lên cô. “Anh áp bức người quá thể!”, cô đang rất mệt, lại bị anh đè lên như vậy, cô sắp không chịu nổi rồi. “Đây là áp bức sao?”, nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô gái dưới thân, anh đột nhiên tan cơn giận “Mệt lắm à?” “Vâng….” Anh thương tiếc nằm xuống bên người cô, ôm cô vào lòng. “Em ngủ một giấc đi, sáng mai nói tiếp”.