"Đúng vậy, chính em phải tăng ca". "Tử Hàn, em có biết anh rất lo lắng cho em hay không? Điện thoại cũng không thông, em có biết anh đã ngu ngốc mà đứng ở chỗ này đợi em hai giờ hay không". Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https:// "Em không biết". Lâm Tử Hàn áy náy nói: "Điện thoại di động của em để im lặng, thực sự xin lỗi". Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ mà thở dài, biểu tình trên mặt đã bớt căng thẳng một chút, hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?" Không đợi Lâm Tử Hàn nói dối ăn rồi, một lần nữa anh lại nói: "Em không cần phải nói, khẳng định chưa ăn, lên xe thôi". "Đi đâu?" "Đương nhiên là đi ăn cơm". "Nhưng mà trễ như vậy, còn có cơm để ăn sao?" "Anh đưa em đến một chỗ để ăn". Đỗ Vân Phi mở cửa xe, đem cô đẩy vào ngồi ghế trên, bản thân đã ở ngồi phía bên kia cô. Đỗ Vân Phi đưa cô đến một nhà hàng 24 giờ thì dừng lại, bởi vì là nửa đêm, ăn một cái gì đó cũng không có nhiều người. Sau khi ăn lót dạ một bữa cơm, Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, nói: "Gần đây vì sao lại luôn luôn lẩn tránh anh?" Lâm Tử Hàn sửng sốt, anh biết cô trốn tránh anh? Cũng không phải là trốn tránh sự nhiệt tình của anh, trốn tránh sợ anh ép hỏi cô chuyện của cô cùng Lãnh Phong, bởi vì cô căn bản đơn giản là người xa lạ với anh ta , hơn nữa cùng đã lâu chưa thấy qua, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nữa. "Em không có". Lâm Tử Hàn giả ngu nói. "Nếu không có, anh hỏi lại em một lần, em cùng Lãnh Phong rốt cuộc là quan hệ như thế nào". Quả nhiên, lại là vấn đề này. Lâm Tử Hàn thầm kêu lên một tiếng dưới đáy lòng, lắc đầu nói: "Quan hệ gì cũng không có". "Em nói dối". "Thật không có, nếu có một chữ lừa anh, trời nổi sấm sét!" Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói. Đỗ Vân Phi nghi ngờ đánh giá cô: "Anh ta có thật là bạn trai trước đây của em?" "Đúng vây…, nhưng thời gian rất ngắn, bởi vì anh ta rất lăng nhăng". Xin lỗi, Lãnh đại hiệp, cô âm thầm nói trong lòng. "Tốt lắm, em nói cho anh biết tên thật của anh ta là gì? Em là bạn gái của anh ta, thậm chí ngay cả tên thật của anh ta cũng không biết sao?" "A? Lãnh Phong không phải tên thật của anh ta sao?" Lâm Tử Hàn kinh ngạc nói. Đỗ Vân Phi thấy cô nghi hoặc, nói: "Lãnh Phong người này xuất quỷ nhập thần, tư liệu cá nhân trống rỗng, căn bản là không có ai biết thân phận chân thật của anh ta". "Vậy sao?" Lâm Tử Hàn hiện tại rất kinh ngạc, trên mặt lộ ra biểu hiện sùng bái. Đỗ Vân Phi nhìn vẻ mặt sùng bái của cô, trong lòng đặc biệt cảm thấy chán ghét, trêu đùa: "Em không phải là bị người ta đùa bỡn, ngay cả tên họ anh ta là gì cũng không biết sao?" "Này, đừng nói khó nghe như vậy có được hay không, làm sao anh biết không phải là em bỏ anh ta". Đỗ Vân Phi đột nhiên nghĩ quanh co, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Thư Tuyết đang ở một bên chơi vui vẻ, vội la lên: "Tiểu Thư Tuyết không phải là…" "Đương nhiên không phải!" Lâm Tử Hàn ngắt lời anh, nói: "Em đã nói rồi, em đã kết hôn". Mặc dù mới có một ngày, đó cũng coi như là có đi? Hơn nữa, hiện tại thủ tục ly hôn còn chưa làm, vẫn kéo dài ở đó. Đỗ Vân Phi thoáng vui vẻ trong lòng, nghiêm túc nói: "Lãnh Phong là một nhân vật rất nguy hiểm, sau này em cố gắng tránh xa anh ta một chút biết không?" "Anh ta phạm tội gì?" Lâm Tử Hàn hiếu kỳ hỏi. "Cảnh sát nghi ngờ anh ta có liên quan đến vụ án Viên Kim cương hình quả lê". "Lại là kim cương". Lâm Tử Hàn than nhẹ một tiếng, những phần tử hắc đạo này, suốt ngày chỉ tranh chấp mấy thứ mà chung quy chỉ có anh chết tôi sống, rốt cuộc có đáng giá hay không đây!