Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi
Chương 8
Editor: Sendyle
Lâm Vũ Mặc trợn to hai mắt, cười nói: “Em còn nói? Vậy anh hỏi em, em xách theo hành lý muốn làm gì? Rõ ràng là muốn trốn."
"Cái này à? Hắc hắc he he!" Tần Phong hướng về phía Lâm Vũ Mặc lộ ra một nụ cười nịnh hót.
Chột dạ a, từ khi cô cùng Lâm Vũ Mặc đi chung với nhau, trừ việc trên người anh ta không keo kiệt, thật cô cũng chưa từng nói về thân phận của mình cho anh ta biết.
"Nói mau! Nếu không anh" Lâm Vũ Mặc lộ ra bộ dạng háo sắc, uy hiếp Tần Phong.
"Lâm Vũ Mặc, em nói nhưng anh phải hứa không được đánh em đấy! Anh không được làm trái lời hứa!" Tần Phong không còn đau lớn tiếng nói.
"Ha ha ha! Anh có nói là muốn đánh em sao?" Lâm Vũ Mặc đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong, vẻ mặt mập mờ mà cười nói, "Anh chỉ biết hung hăng phạt em, phạt em ba ngày ba đêm không xuống giường được. Anh muốn yêu chết em! Ha ha ha!"
Nghe được lời nói Lâm Vũ Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong đột nhiên đỏ bừng lên, cô thẹn thùng đấm ngực Lâm Vũ Mặc, dẩu môi nói: "Sắc lang! Chỉ biết nghĩ đến chuyện đó! Trong đầu anh không thể nghĩ đến chuyện khác sao?"
Lâm Vũ Mặc ngắt mũi thon của Tần Phong, xấu xa cười nói: "Tiểu Phong Nhi, anh cũng không muốn vậy! Nhưng chỉ cần ở cùng với em, anh chỉ muốn làm một chút, lại tiếp tục làm càng không thể ngừng lại được, làm đến khi em ngất ở trong lòng anh. Ha ha ha!"
"Đáng ghét! Cười cười cười nè!" Tần Phong nũng nịu, tay nhỏ bé của cô dùng sức ngắt ngực Lâm Vũ Mặc, tức giận nói: "Em xem anh còn cười được!"
"Ai yêu!" Lâm Vũ Mặc làm bộ đau đớn hô lên một tiếng, mặt buồn bã tựa vào bên tai Tần Phong nói: "Tiểu Phong Nhi, em muốn mưu sát chồng à?"
Tần Phong đỏ mặt đẩy mặt của Lâm Vũ Mặc ra, ngượng ngùng nói: "Cái gì chồng chứ? Em nào có?"
"Chồng của Tiểu Phong Nhi không phải là Lâm Vũ Mặc —— anh sao? Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê nói.
"Ít dán vàng lên mặt mình đi, chồng của Tần Phong em là ai em còn không biết làm sao anh biết chứ! Mắt em cũng không có bị mù, tại sao lại chọn anh chứ?" Tần Phong nói.
Coi như Tần Phong cô yêu anh ta, cô cũng không thể để cho anh ta hả hê như vậy, cho là có thể dễ dàng đem cô ăn được gắt gao sao?
Hừ!
Nếu anh ta dám làm ra chuyện có lỗi với cô, cô nhất định đá anh ta một cước thật xa!
"Không được! Chồng của em nhất định phải là anh! Nếu không phải anh..., tiểu Phong Nhi em đi đâu tìm được người giống như anh vừa có tiền vừa anh tuấn hơn người chứ?" Lâm Vũ Mặc tự ca ngợi mình.
Tần Phong muốn bò dậy, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng la hét: "Ai nha! Cây thước ở chỗ nào? Trong nhà này có thước không?"
Lâm Vũ Mặc một tay kéo Tần Phong về trước ngực mình, bồn chồn hỏi: "Tiểu Phong Nhi, em tìm thước làm gì?"
Tần Phong hì hì một tiếng nở nụ cười, cô nghiêng đầu nói: "Đương nhiên là đo xem da mặt của anh dày bao nhiêu! Xem thử một chút có phải còn dày hơn so bức tường kia không! Hi hi hi!"
"Ha ha ha! Nghịch ngợm!" Lâm Vũ Mặc bị lời nói của Tần Phong chọc vui.
Tiểu Phong Nhi thật đúng là bảo vật hiếm có của anh ta!
Cho dù là đang chế nhạo anh ta, nhưng lời nói của cô vẫn đáng yêu như vậy. Lời nói ra làm cho người ta kinh ngạc vừa vui vẻ không ngừng!
"Em cho anh biết, về sau đừng mơ tưởng khi dễ em!Tần Phong em là ai! Không đem anh ăn vào trong bụng cũng không tệ rồi! Hừ!" Tần Phong làm bộ hung ác nói với Lâm Vũ Mặc.
"Tiểu Phong Nhi, anh nào dám khi dễ em a!" Lâm Vũ Mặc đáng thương nói: “Anh hiện tại một ngày cũng không thể rời bỏ em, anh nào dám khi dễ em chứ?"
"Hiểu là tốt rồi!" Tần Phong kiêu ngạo ngước đầu lên nói.
"Anh hiện tại chỉ muốn yêu em nhiều thật nhiều!" Lâm Vũ Mặc đột nhiên ghé vào bên tai Tần Phong, mập mờ nói.
"Anh đã làm rất nhiều lần! Chẳng lẽ không sợ ví tiền của anh bị em cướp bóc không còn xu nào sao?" Tần Phong dí dỏm cười hỏi.
"Chỉ cần có thể yêu em, cho em chút tiền có là gì chứ? Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc cười bá đạo chiếm đoạt môi đỏ mọng của Tần Phong.
"Vậy anh chờ xem sổ tiết kiệm của anh sẽ bị em moi hết! Hì hì" Tần Phong vừa hôn đáp lại Lâm Vũ Mặc, vừa cười hì hì nói.
Lâm Vũ Mặc từ trước ngực Tần Phong ngẩng đầu lên, mở trừng hai mắt nhìn Tần Phong, mập mờ nói: "Tiểu Phong Nhi, cả người anh đều là của em rồi, em còn cần tiền nữa sao?"
Tần Phong đẩy ra anh ta, bất mãn nhìn anh ta chằm chằm: "Thế nào? Lâm Vũ Mặc, anh muốn đổi ý sao?"
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc không trả lời, chỉ dùng nụ hôn nóng bỏng làm Tần Phong muốn hôn mê.
Âm thanh "ục ục" đột nhiên từ trong bụng Tần Phong truyền ra.
Lâm Vũ Mặc buông cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong, nhìn chòng chọc bụng của Tần Phong vài giây, đột nhiên buông lỏng Tần Phong ra đứng dậy định rời khỏi.
Tần Phong kéo cánh tay Lâm Vũ Mặc, đưa bàn tay nhỏ của mình về phía anh ta dẩu môi nói: "Lâm Vũ Mặc, anh đừng nghĩ muốn đổi ý! Nhanh lên một chút, đưa tiền đây!"
"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, làm sao em lại đáng yêu như thế chứ!" Lâm Vũ Mặc ngồi trở lại bên người Tần Phong, kéo lấy thân thể cô kéo vào trong ngực.
"Ít dẻo miệng đi! Thực hiện lời hứa quan trọng hơn." Tần Phong không thuận theo uốn éo người, tay nhỏ bé của cô đưa tới trước nặt Lâm Vũ Mặc, nhếch cằm lên nói.
"Em nhé! Trên đời này sợ rằng vẫn chưa có người nào có bản lãnh giựt tiền của em!" Lâm Vũ Mặc cười từ trên đầu giường lấy ví tiền của mình, cố ý đùa Tần Phong, "Tiểu Phong Nhi, anh không nhớ rõ, anh rốt cuộc nên cho em bao nhiêu tiền đây?"
"Hôn chín mươi tám, sờ soạng tám mươi chín, làm tám lần chính ngươi cũng được a!" Tần Phong ngượng ngùng nói. Nghĩ tới đợt kích tình của hai người mới vừa rồi, lòng của Tần Phong lại bắt đầu bùm bùm nhảy lên.
"Ha ha ha! tiểu Phong Nhi khả ái, không bằng chúng ta tiếp tục chuyện cần làm đi?" Lâm Vũ Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Tần Phong, trong lòng cảm giác khó chịu, anh ta tràn đầy tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói.
"Anh ưmh" Tần Phong còn chưa kịp nói, liền bị Lâm Vũ Mặc ngăn chận đôi môi đỏ mọng, bàn tay to của anh ta cũng thuận thế di chuyển làm thân thể cô run rẩy không ngừng.
Rốt cuộc hôn cũng đủ, Lâm Vũ Mặc mới buông Tần Phong đang thở gấp liên tiếp.
Anh ta lấy ra một cuốn chi phiếu, ở phía trên ký tên mình lên."Cho em! Nhìn xem bao nhiêu đây có đủ không?"
Tần Phong vừa nhìn con số phía trên, vui mừng ôm lấy Lâm Vũ Mặc, ở trên môi anh ta hôn lên vang dội, sau đó dí dỏm đối với Lâm Vũ Mặc nói: "Nụ hôn này miễn phí cho anh!"
"Ha ha ha! Chưa đủ! Thêm lần nữa!" Nói xong, Lâm Vũ Mặc lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
59 chương
106 chương
40 chương
38 chương
11 chương
66 chương