Triệu Lam đứng dậy đập tay mạnh xuống bàn, ánh mắt tức giận nhìn về phía Lan Du và Yến Chi " Hồ đồ! Uyển Nhi chưa mất được bao lâu mà cô lại muốn Mặc Đình đi tiếp bước nữa sao?" _ Triệu Lam lớn tiếng " Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đã!" _ Lan Du lo lắng tiến đến dìu Triệu Lam ngồi xuống. " Ý con là bây giờ chúng ta hãy cho Yến Chi vào làm chung công ty với Mặc Đình. Biết đâu sẽ khiến cho Mặc Đình có tình cảm với con bé mà quên đi chuyện quá khứ?" _ Lan Du nhỏ nhẹ. " Con đã đi xem bói. Thầy bói bảo nếu muốn giải trừ nghiệp duyên cũ của Mặc Đình thì phải xung hỷ cho nó mới được. Mẹ xem, Yến Chi là tiểu thư Vương Gia, gia thế không kém Nghiêm Gia chúng ta là bao. Con bé vừa đẹp người lại vừa đẹp nết. Quá xứng với Mặc Đình chúng ta còn gì!" _ Lan Du kéo Yến Chi lại gần. Triệu Lam thấy lời của Lan Du cũng rất có lý. Dù gì sau khi biết được sự thật, bà cũng có chút suy nghĩ khác về Uyển Nhi. Thật khá khen cho người phụ nữ tên Lan Du này. Bà ta biết cách nói chuyện và thuyết phục mới khiến Triệu Lam xiêu lòng. " Vậy cũng được. Nhưng ta không muốn chuyện này đồn ra bên ngoài ảnh hưởng đến Nghiêm Gia chúng ta!" _ Triệu Lam trầm giọng. " Vâng! Con biết rồi!" _ Lan Du mừng rỡ. _ " Nhưng mà..." _ Lan Du đột nhiên trầm mặc " Có chuyện gì?" _ Triệu Lam lên tiếng " Chuyện để Yến Chi làm ở công ty..." _ Lan Du lấp lửng. Triệu Lam như hiểu ý của Lan Du " Chuyện đó ta sẽ có sắp xếp." _ Triệu Lam lạnh lùng. _ " Nếu không còn gì thì đi đi. Ta muốn được yên tĩnh!" _ Triệu Lam xua tay. " Vậy...!Tụi con đi đây! Con chờ điện thoại của mẹ!" _ Lan Du mỉm cười tỏ vẻ đắc ý. Lan Du và Yến Chi rời đi, Triệu Lam ngồi tựa lưng vào ghế thở dài. " Bà mong cháu sẽ quên đi quá khứ đau buồn! Những gì ta làm đều là mong cháu sẽ sống hạnh phúc!" _ Triệu Lam thở dài nhìn những bông hoa mà bà đã chăm bón. " Cao Lãng! Ông giúp tôi gọi cho Lâm Trạch. Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta!" " Vâng thư lão phu nhân!" _ Cao Lãng vội lấy điện thoại từ trong túi ra bấm số gọi cho Lâm Trạch rồi đưa máy cho Triệu Lam. " Alo! Chú Cao có việc gì căn dặn ạ?" _ Lâm Trạch trả lời " Lâm Trạch! Là ta đây! Ta có chuyện muốn nhờ cậu..." … [ Ngày hôm sau ] [ Phòng tổng giám đốc] < Cốc cốc > " Vào đi!" _ Mặc Đình lên tiếng. Yến Chi mặc chiếc váy ôm sát người lộ ra thân hình quyến rũ mở cửa bước vào. Cô nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống bàn. Cô nhìn người đàn ông đang tập trung làm việc trước mặt cô thì tim đập loạn xạ, khiến cô bối rối nhưng hình như anh vẫn không để ý đến cô. " Cà phê của anh đây ạ!" _ Yến Chi đỏ mặt lên tiếng. Mặc Đình ngưng lại nhìn lên. " Tại sao lại là cô?" _ Mặc Đình ngạc nhiên. " Là lão phu nhân đã sắp xếp cho tôi làm thư ký của anh..." _ Yến Chi lo lắng. Mặc Đình thở dài, tiếp tục làm việc. " Được rồi. Cô đi ra đi!" _ Mặc Đình bình tĩnh. Yến Chi thất vọng bước ra khỏi phòng. " Không sao! Lần sau anh ấy sẽ chú ý đến mày!" _ Yến Chi tự nhủ. Ở trong phòng, Mặc Đình gọi cho Triệu Lam " Bà nội! Chuyện này là sao đây?" _ Mặc Đình lớn tiếng. " Bà thấy Yến Chi cũng không tệ. Ta muốn..." _ Triệu Lam chưa nói hết đã bị cắt ngang " Bà nội lại bị bà ta nói gì nữa rồi đúng không? Bà nội quên là bà ta đã làm gì sao?" _ Mặc Đình cãi lại " Bà và mẹ con đều muốn tốt cho con mà thôi!" _ Triệu Lam lớn tiếng " Muốn tốt cho cháu? Muốn tốt cho cháu nên ép cháu lấy hết người này đến người kia sao? Cám ơn! Cháu không cần!" _ Mặc Đình tắt máy, ném mạnh điện thoại về phía cửa. Lâm Trạch nghe Mặc Đình lớn tiếng liền vội chạy vào. " Thiếu gia! Anh..." _ Lâm Trạch bất ngờ mở cửa. < Bốp> _ Điện thoại đập vào người Lâm Trạch. Lâm Trạch bất ngờ vội đưa tay hứng lấy điện thoại. " Thiếu gia..." _ Lâm Trạch để điện thoại lên bàn " Hình như công ty chúng ta đang thiếu người ở Nam Cực..." _ Mặc Đình liếc mắt nhìn Lâm Trạch. " Thiếu gia! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!" _ Lâm Trạch hốt hoảng Suy cho cùng, Lâm Trạch cũng chỉ làm theo lời của cấp trên nhưng anh ta sai là vì không thông báo lại cho Mặc Đình ngay từ đầu. " Cậu đứng dậy đi. Không trách cậu được!" _ Mặc Đình đứng dậy, đi đến cửa sổ " Nếu còn một lần nào nữa thì đừng trách tôi không nể tình!" _ Mặc Đình quay đầu lại nhìn Lâm Trạch " Cám ơn thiếu gia! Cám ơn thiếu gia!" _ Lâm Trạch đang khóc lóc chuyển thành vui mừng. Vội vã đứng dậy..