“Y Y, sao em có thể nghĩ như vậy?” Từ lời nói của Duy Y, Kiều Ngự Diễm vẫn có thể thấy cảm giác không an toàn cùng tin tưởng hắn. Duy Y không nói gì, chỉ cúi đầu, Nicole thấy không khí giữa ba mẹ có chút kỳ quái nên không dám lộn xộn nữa. “Y Y làm sao em mới có thể tin tường anh?” Kiều Ngự Diễm buồn bã khỏi động xe đi về phía biệt thự ở vùng ngoại ô. Tối nay cả nhà hẹn ăn cơm cùng nhau. Nicole ngồi sau xe mà không khí giữa hai người lớn trước mặt thật ngột ngạt. Trong xe rất yên tĩnh, không có âm nhạc chỉ có tiếng xe chạy bên ngoài. “Anh Kiều, em không có ý gì!” Duy Y nhẹ nói giống như cẩn thận mà chính tư thái này càng làm cho Kiều Ngự Diễm buồn bực. Xe chạy đều đều, tốc độ cũng bắt đầu nhanh dần. “Tại sao em không thể mở lòng để đến gần anh? Giống như tối hôm trước, hai chúng ta nói chuyện không phải rất tốt sao? Em có gì nghi ngờ anh cứ nói không cần giấu trong lòng.” “Em cũng không biết sao mình lại như vậy nhưng chỉ cần bên cạnh anh em luôn luôn có cảm giác lo lắng, em cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.......” Duy Y ngồi trên ghế phụ khóc nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn bình thường giống như không gây gỗ gì với Kiều Ngự Diễm, bình tĩnh đến khó tin, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. “Thật ra thì em không phải lo lắng, người lo lắng là anh mới đúng.” Ý của hắn là nói sự chênh lệch tuổi của hai người, hán đã ba mươi sáu rồi mặc dù nhìn qua giống như ba mươi mốt nhưng Duy Y mới hai mươi hai tuổi, còn có Bạch Trạch Vũ bên cạnh, có Bill canh chừng, đối với hai người đàn ông này mà nói Kiều Ngự Diễm cảm thấy hắn không có ưu thế, có lẽ ngày nào đó chỉ cần chớp mắt cô sẽ rời khỏi hắn. “Bởi vì em luôn luôn không đoán được tâm tư của anh, giống như lúc chúng ta mới quen nhau, trước mặt em lúc nào anh cũng dịu dàng nhưng đảo mắt một cái lại hướng tới bạn bè cùng người thân của em làm những chuyện không hay, còn dùng đĩa CD uy hiếp em, em vẫn luôn muốn biết rốt cuộc anh là dạng người như thế nào, miệng thì nói yêu em nhưng vẫn qua lại với người con gái khác, quên mất em.......” “Duy Y!” Kiều Ngự Diễm không để cho cô nói hết lời, gầm lên giận dữ, làm Nicole bị hù sợ. Kiều Ngự Diễm không biết sao vừa nghe đến cô không tin tưởng hắn cùng không an toàn hắn liền lập tức tức giận mặc dù hắn biết rõ ràng rằng cô không tin tưởng hắn nhưng khi nghe cô nói thì cảm giác lại không như vậy. Trong ngực như có ngọn lửa thiêu đốt....... Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe quẹo qua, hai xe đụng nhau, va chạm mạnh, hai đầu xe chạm nhau làm thân xe ngừng lại nhưng cũng vì vậy vật nhỏ đối sức va chạm lớn không trụ được. Nicole ngồi phía sau xe lại không thắt dây an toàn nên bị cuộc va chạm này hất tung về phía trước làm bể kính trước của xe văng ra ngoài. Duy Y cùng Kiều Ngự Diễm đều choáng váng đầu óc trơ mắt nhìn con gái bị hất ra khỏi xe, rơi thẳng xuống trước đầu xe. Giống như búp bê vải nằm im không nhúc nhích. Tim Duy Y như muốn ngừng đập. Nhìn con gái như thế, cô quên mất động tác phải phản ứng thế nào...... “Nicole.......” Tiếng kêu phát ra từ người đàn ông bên cạnh, bọn họ bị thương không giống nhau nhưng bởi vì ngồi trước có thắt dây an toàn nên không bị thương nặng. Đồng thời kính chắn gió đằng trước bị bể không ít mảnh kính văng ra làm bị thương, Duy Y cũng bị như vậy. Kiều Ngự Diễm vội vàng xuống xe, Duy Y cũng xuống theo, bất đồng là cô mất đi phản ứng bình thường. Nicole, Nicole của cô...... Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nicole bay ra ngoài....... “Nicole....... Nicole.......” Rốt cuộc Duy Y tìm thấy giọng nói của mình,chạy tới, ôm thật chặt con gái không có động tĩnh gì, chuyện xảy ra quá đột ngột, Duy Y hoàn toàn không thể tiếp nhận được. Dưới Nicole là một vũng máu không biết từ đâu ra, toàn thân đều bị thương, không có tri giác....... “Y Y, tỉnh táo một chút, không nên đụng vào Nicole, con bé bị thương quá nặng.......” Vẫn là Kiều Ngự Diễm bình tĩnh hơn, nhìn thấy Duy Y muốn ôm Nicole đi vội vàng ngăn lại. Sau đó vội vàng nhờ tài xế xe tải gọi xe cứu thương. Kiều Ngự Diễm đi tới bên cạnh cô, ôm chặt cô, cô cuồng loạn, khóc rống lên, muốn đến xem Nicole nhưng Kiều Ngự Diễm không buông tay “Van xin anh nhanh đi cứu Nicole.......” “Y Y, không có chuyện gì, Nicole sẽ không có chuyện gì.......” “Nicole.......!” Chuyện này quá đột ngột, rõ rằng năm phút trước con bé còn bình thường nhưng trong nháy mắt con bé lại nằm trong vũng máu....... Duy Y ngất xỉu trong ngực Kiều Ngự Diễm. “Còn đứng ngây ra đó làm gì, xe cứu thương có tới không?” Kiều Ngự Diễm gấp đến nỗi trút giận lến tài xế xe tải “Y Y....... tỉnh lại Y Y......” Nhìn con gái vùng vợ bất tỉnh, cả người Kiều Ngự Diễm khẽ run, trogn lòng hắn không bình tĩnh như bên ngoài, không phải hắn bình tĩnh mà hắn bức mình phải bình tĩnh. Cả người Y Y đều bị thương mà trên cánh tay cô vẫn có nhiều mảnh thủy tinh cắm vào....... Nicole càng không phải nói, hắn căn bản không dám động đến thân thể con gái, chỉ sợ việc không hay sẽ xảy ra. Hai người không được xảy ra chuyện gì, Y Y, em không thể xảy ra chuyện....... Kiều Ngự Diễm nắm tay Duy Y, dù xe cứu thương tới hắn cũng không chịu thả. Phòng cấp cứu trong bệnh viện, vẫn là bệnh viện kia, Kiều Ngự Diễm không ngờ hắn còn bước vào bệnh viện này một lần nữa. Hơn nữa vợ cùng con gái bị thương nặng, thật ra thì hắn cũng bị thương nhưng một chút cảm giác hắn cũng không có bởi vì tim đau đến nỗi không cảm nhận được nỗi đau từ cơ thể truyền đến. Kiều Ngự Diễm nhếch nhác ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, quần áo đều dính máu, trên người hắn vết thương cũng không ít, trên đầu xây xước vẫn còn chảy máu nhưng chỉ cần máu chảy xuống hắn lại lấy ống tay áo lau đi. Y tá thật sự nhịn không nổi mang theo băng gạc tới băng bó cho hắn bởi vì trong phòng cấp cứu chỉ có hai chỗ đã bị vợ cùng con gái hắn chiếm. Nhưng ánh mắt của hắn không thích hợp lắm, sao lại xuất hiện vẻ mặt đờ đẫn? Cô dùng rượu cồn lau vết thương nhưng cũng không làm hắn có phản ứng đau. Người đàn ông này không phải đụng xe đến ngu người rồi chứ? Đúng lúc này nhà họ Kiều cùng nhà họ Duy rối rít đi tới, thấy bộ dạng Kiều Ngự Diễm trong lòng nhói đau. “Y Y sao rồi? Y Y nhà tôi sao rồi?” Cô y tá thấy người đàn ông không có phản ứng vì vậy liền thay hắn đáp “Chưa biết thế nào, bây giờ đang cấp cứu, mọi người chị khó chờ một chút cũng nên khuyên người đàn ông này tư lúc đến tới bây giờ anh ta vẫn như vậy, không chịu phối hợp cùng chúng tôi băng bó vết thương, nếu còn như vậy anh ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều.” “Con trai sẽ không có chuyện gì, trước tiên con để cô y tá băng bó xử lý vết thương một chút.” Bây giờ bà Kiều nhìn không nổi nữa cứ xem như đau lòng đến mấy cũng không thể không xem trọng cơ thể mình được. Con trai như vậy lại giống như bốn năm trước. Bởi vì mất đi Duy Y, hắn thậm chí không ra khỏi nhà nửa năm cả ngày làm bạn cùng rượu. Cầu trời phù hộ cho con dâu cùng cháu gái bà bình an, bà nguyện ý giảm mười năm tuổi thọ. Chỉ cần họ bình an vô sự. Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, Duy Y được đưa ra ngoài, Kiều Ngự Diễm vội vàng đi theo “Bác sĩ, vợ tôi thế nào? Cô ấy không sao chứ?” “Không việc gì, chỉ bị thương nhẹ, do sợ hãi không chịu nổi nên mới hôn mê, tỉnh lại là không có việc gì. Ngược lại đứa bé tương đối nguy hiểm, chủ nhiệm khoa đang cố gắng cấp cứu, mọi người chờ một chút.” Nói xong bác sĩ cùng y tá đưa Duy Y về phòng bệnh, Kiều Ngự Diễm đi theo, một bước cũng không rời. Lúc này mẹ hắn gọi điện thoại cho hắn nói phòng cấp cứu thông báo máu trong kho không đủ mà Nicole đang cấp cứu không đủ máu làm sao cứu người chứ? Kiều Ngự Diễm là ba con bé, Nicole không cùng nhóm máu với mẹ vậy thì cùng nhóm máu với ba rồi. Bốn người bọn họ đều không cùng nhóm máu với Nicole, không thể làm gì khác hơn là đặt hy vọng trên người con trai. Kiều Ngự Diễm không chần chừ, dù sao cũng là con gái hắn, cho dù vừa mới chảy không ít máu nhưng tình huống trước mắt hắn sao có thể không o chứ? Y Y đã không sao, bây giờ nguy hiểm nhất là Nicole, nếu như Nicole có chuyện gì, Y Y tỉnh lại cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Xét nghiệm máu đi ra, Kiều Ngự Diễm cũng không cùng nhóm máu với Nicole. “Nếu không phải ba ruột cũng không cần xét nghiệm, chê chúng tôi chưa đủ việc phải không.......” Cô y tá nhẹ nhàng trách. Nhưng lời nói này làm năm người nghe thấy rất rõ ràng. Không phải ba ruột, không phải ba ruột,không phải ba ruột....... Giọng nói của cô y tá vẫn vang bên tai Kiều Ngự Diễm,, cô ấy nói Nicole không phải con hắn....... Tại sao lại như vậy, Nicole không phải con hắn và Y Y sao? Rốt cuộc con bé là ai? Ba con bé là ai? Kiều Ngự Diễm không thể chấp nhận sự thật này. Rõ ràng Kiều Y đã đi kiểm chứng quan hệ của hai người, chứng minh bọn họ là ba con....... Ba mẹ Kiều cùng ba mẹ Duy cũng kinh sợ không cách nào tiếp nhận, tin tức này đối với bọn họ mà nói thực sự là đả kích quá lớn, nhất là mẹ Kiều, ngày nào bà cũng muốn có cháu, cho dù là cháu gái bà vẫn rất thương yêu nhưng ai ngờ, con bé lại là con người khác, hơn nữa con trai lại là người thay thế....... Mặc dù vẫn còn rất thích Duy Y nhưng đây là hạnh phúc của con trai dù bà có thích thế nào cũng không thể tiếp nhận. Khi Duy Y tỉnh lại đã là buổi tối,chỉ có Kiều Ngự Diễm bên cạnh cô, ba mẹ hai nhà đã về nghỉ ngơi. “Nicole,con gái em đâu,con bé thế nào?” Chuyện thứ nhất sau khi Duy Y tỉnh lại là hỏi tình hình Nicole. “Em yên tâm đi, con bé không sao nhưng mà bây giờ đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngày mai mới có thể tỉnh lại.”