Sau vụ việc khi nảy, Chấn Nha cõng cô vợ bé bỏng của mình trở về lều. Vừa cõng anh vừa nói. - Chấn Nha: Anh xin lỗi vì khi nãy đã bỏ em một mình, em có sao không? - Đóa Đóa: * lắc đầu * không sao! - Chấn Nha: Vậy thì tốt rồi! Bỗng nhiên Đóa Đóa dựa vào lưng và ôm lấy cổ của anh ấy, nói. - Đóa Đóa: Em yêu anh nhiều lắm! Em yêu bờ vai rộng và vững chắc của anh đã che chở và ôm ắp em. Cảm... ơn... anh! * lim dim * Cô nói, đôi mắt cô lim dim và ngủ thiếp đi vì mệt. Nghe vậy Chấn Nha cười và khẽ nói. - Chấn Nha: Bảo bối, Em là cục nợ của anh để cả đời anh âu yếm và bảo vệ! Nói rồi anh tiếp tục cõng cô về đến lều rồi cho cô ngủ. Sáng hôm sau, họ dậy sớm để về nhà. - Hết chap 5 -