Ngày này qua ngày nọ, cái ngày gần đến sinh nhật của Chấn Nha. Cô đã hẹn ra ngoài với một anh bạn thởu học cấp 2 và cùng anh đi mua quà cho Chấn Nha. Khi nghe tiếng còi xe trước nhà mình cô vội đi ra và nói. - Đóa Đóa: Chào cậu! Lâu rồi không gặp * bước vào xe * Nhậm Quốc Thiên, một anh chàng giám đốc đẹp trai, nhà giàu. - Nhậm Quốc Thiên: Chào! Khỏe chứ? - Đóa Đóa: Tất nhiên rồi! Còn cậu? Lên làm chức giám đốc rồi, thích nhỉ? - Nhậm Quốc Thiên: Vẫn khỏe. Thích cái gì chứ? Làm giám đốc mệt muốn chết đây. Hai người ngồi trong xe trò chuyện vui vẻ và chiếc xe vô tình chạy ngang qua Chấn Nha. Biết được đó là vợ mình anh vô cùng tức giận và đi thẳng về nhà. Xe đậu trước một trung tâm thương mại lớn, bước vào trong mọi thứ đều rất đẹp và hoành tráng khiến Đóa Đóa vô cùng thích thú. - Đóa Đóa: Nè nè,Con trai các cậu thích gì nhất hả? - Nhậm Quốc Thiên: Hãy mua cho cậu ấy một chiếc đồng hồ. - Đóa Đóa: Phải ha? Chấn Nha không có đồng hồ vậy thì mua cho anh ấy vậy. Nhậm Quốc Thiên thấy Đóa Đóa như một đứa trẻ, anh cười nói. - Nhậm Quốc Thiên: Cậu vẫn như xưa nhỉ? Vui tươi, hồn nhiên, nhõng nhẽo như con nít vậy! - Đóa Đóa: Cái gì? Tớ trưởng thành rồi chứ bộ? Cả hai cùng đi xem đồng hồ và quyết định chọn ra một cái để làm quà sinh nhật cho Chấn Nha. Xong xe chạy về trước nhà, Đóa Đóa bước xuống xe và vẫy tay tạm biệt cậu bạn rồi bước vào nhà vui vẻ nói. - Đóa Đóa: Em về rồi đây! * vui vẻ * - Chấn Nha: Em mới đi đâu về á? - Đóa Đóa: Em đi mua đồ với một cậu bạn. - Chấn Nha: Vui không? - Đóa Đóa: Um vui lắm! - Chấn Nha: Phải rồi! Đi ngoại tình không vui sao được? - Đóa Đóa: Ngoại tình cái gì chứ? - Chấn Nha: Đi ngoại tình bị bắt gặp mà còn chối? Đóa Đóa tát vào mặt anh một cái và nói. - Đóa Đóa: Tôi không có ngoại tình! Đó là bạn của tôi thôi! - Chấn Nha: Thế em theo hắn ta vì cái gì? Tình dục hay của cải? Em chán anh rồi phải không? - Đóa Đóa: Đừng có nói bậy! - Chấn Nha: Nếu là tình dục thì anh cũng có thể đáp ứng cho em mà, việc gì phải ngoại tình với hắn? Nói rồi anh quăng cô lên giường, anh đưa cậu em trai của mình đâm xuyên qua cô em gái của cô, lên xuống nhịp nhàng. Thấy biểu cảm trên mặt cô, anh hỏi. - Chấn Nha: Thế nào? Phê không? Có thua kém gì hắn ta không? Rồi anh thúc mạnh một phát, làm cô đau rát và chảy nước mắt. - Chấn Nha: Sướng đến phát khóc rồi chứ gì? Anh đưa tay vào vườn hoa của cô, thì thấy có một chất màu đỏ từ đó chảy từ từ xuống chân cô. Anh tá hỏa gọi bác sĩ đa khoa tới nhà, trong lúc chờ bác sĩ tới anh lây Đóa Đóa dậy thì nhận ra là cô đã xỉu từ lúc chảy máu. - Hết chap 22 -