Ánh mặt trời rọi vào căn phòng, đánh thức Đóa Đóa. Cô mở mắt và nhìn Chấn Nha thì bỗng nhiên cô nhìn thấy vết son trên cổ áo anh. Cô ngạc nhiên và tức giận, cô liền giục anh dậy và nói. - Đóa Đóa: Nói, đêm qua anh đã làm gì? * phồng má, tức giận * Anh lấy tay chọt nhẹ vào má cô, cô đỏ mặt. Anh ôm cô vào lòng và nói. - Chấn Nha: Cục cưng à. Anh có làm gì đâu, nếu không lầm thì đêm qua anh có thăm dò chỗ đó của em một chút thôi! Cô đỏ mặt ngại ngùng nói. - Đóa Đóa: Không phải, cái này là sao? * vạch cổ áo * - Chấn Nha: Không phải anh gian lận đâu em đừng hiểu lầm anh! - Đóa Đóa: Vậy thì anh nói em nghe coi. * cáu * Chấn Nha cố giải thích. - Chấn Nha: Tối qua anh bị bà ta chuốc rượu say... rồi sau đó anh không biết nữa tại anh say quá. Đóa Đóa rưng rưng nước mắt, anh liền lau nước mắt cho cô. Nhưng cô hất tay anh và hét. - Đóa Đóa: Anh là kẻ dơ dáy! Nghe vậy, Chấn Nha im lặng và buồn lắm. Anh biết mình bị hiểu lầm nhưng lại không biết làm gì, anh bỏ ra ngoài và để lại cô trong phòng. Cô chỉ biết ngồi ôm mặt khóc và tự nói. - Đóa Đóa: Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Vậy là cả một ngày hôm đó anh không hề về nhà. Đêm đó cô nằm một mình và suy nghĩ rằng anh đang ở ngoài và tận hưởng phụ nữ. Suy nghĩ này làm cô chảy nước mắt. - Hết chap 12 -