Buổi tối bàn ăn được dọn ra với đủ hết các món mà cô cho rằng cô có thể hi sinh 1 đời này để đổi lấy một bữa ăn như thế. Dưới ánh đèn vàng rực rỡ sang trọng cô khoác lên mình bộ váy màu vàng nhạt mà ông vừa tặng lúc chiều. Cô cứ nhìn hết món ăn này tới món ăn kia rồi tới cách bày trí lộng lẫy của nhà bếp mà trong lòng tràn ngập niềm vui. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi, được ăn và được ở trong một căn nhà to thế này. Rồi ánh mắt dừng ở ông. Ông nhìn cô mỉm cười: _Đến đây con gái!!!! Cô bước vội đến chỗ ông rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ông nhìn cô ấm áp như tình yêu của một người ông dành cho cháu mình: _Con ăn đi!!!! Cô vừa cho vào miệng một miếng thịt chưa kịp nhai thì suýt nữa phụt ra khi cánh cửa nhà bếp mở ra. người bước vào là chàng trai mà cô chạm mặt trong toilet hồi tuần trước. Cô suýt rớt cả cái nĩa trên tay. Chàng trai nhìn cô không chớp mắt miệng khẽ kêu: _Biến thái!!!!! cũng may là vừa đủ anh ta nghe. Nhưng nhìn anh ta chép miệng thì cô cũng đủ hiểu là anh ta đã nhận ra cô là ai rồi. Anh ta bước đến bàn kéo tay cô ra ngoài. Bị đẩy vào thế bị động cô chỉ biết ngoan ngoãn chạy theo. Rồi anh đứng lại bất chợt khiến cô thắng không kịp nên đâm đầu thẳng vào lưng anh. Cô mới chợt nhận ra là mình đang đứng trong một khu vườn tuyệt đẹp dưới ánh đèn màu vàng rực rỡ. Cô lắc đầu nguày nguậy: _Đây không phải lúc mơ mộng...đây không phải lúc mơ mộng!!! Suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi anh lên tiếng: _Cô đến đây làm gì??? _Ơ... tôi...!!! cô ấp úng đáp. Trong đầu cô lóe lên một tia sáng rồi cô nhanh nhẩu đáp: _Tôi là ân nhân của anh??? _Ân nhân??? cái từ "ân nhân" thoát ra từ miệng anh đầy châm biếm chế giễu khiến cô lạnh người. _Cô tính đến bòn rút tiền của cha tôi chứ gì??? Cô há hốc mồm: _Gì chứ, người đó là cha anh??? Anh khinh khỉnh đáp nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh: _Cô rất có tài đóng kịch đấy!!! Cô bực bội nhìn trừng trừng vào mặt anh nói: _Tôi không đóng kịch...!!! rồi không thèm giải thích thêm cho cái đồ "đáng ghét" đó hiểu cô bỏ vào nhà bếp nơi có ông và cha cô đang đợi.