Nguyệt Nhi vì quá đau lòng mà cứ chạy lên lầu cô. Đến Khi bình tĩnh lại thì cô nhìn xung quanh thì mới biết cô đã chạy lên tới tầng 6 là tần cao nhất trong căn biệt thự rộng lớn này. Tầng 6 cũng là tầng không cho phép bất cứ ai bước lên đây Cô đang thẫn thờ thì có một tiếng đỗ vỡ trong căn phòng kế bên. Nguyệt Nhi nghe thấy vậy thì chân cô bước từng bước đến căn phòng đó thì nghe giọng nói bên trong phòng vang lên “Các người làm việc kiểu gì vậy hả” Đó là giọng nói của một người đàn ông Nguyệt Nhi nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó thì không khỏi hốt hoảng. Cửa phòng không có đóng chặt lại mà hơi mở ra. Nguyệt Nhi nhìn vào bên trong qua khe hở nhỏ đó. Cô nhìn thấy người đàn ông bên trong phòng thì mắt cô chữ A mồm chữ O. Cô rất ngạc nhiên không phải cô nhìn lầm, không phải cô nghe lầm đó chứ. Giọng nói đó khuôn mặt đó sao lại giống Nhất Phong quá vậy chứ. Thật sự rất giống, nhưng rõ ràng Nhất Phong vẫn đang ngồi dưới nhà kia mà. Cô im lặng để lắng nghe cuộc nói chuyện bên trong phòng Bên trong phòng vẫn còn có thêm hai người đàn ông nữa đó không phải là A Phúc và A Hào sao. Nhưng sao họ lại lên đây, và người đàn ông giống hệt như Nhất Phong rốt cuộc là ai. Tại sao trông họ thần bí quá vậy A Phúc và A Hào cuối đầu trước người đàn ông kia. A Phúc mở miệng nói “Chủ nhân, xin lỗi vì thuộc hạ vẫn chưa tìm được Đàn Nhi tiểu thư thât sự” Người đàn ông bên trong phòng bước tới cái ghế rồi ngồi xuống tựa đầu vào ghế “Tôi không nói về việc tìm Đàn Nhi. Thứ tôi đang nói là tại sao lô hàng MTS lại không được chuyển thẳng qua thành phố S mà lại chuyển qua thành phố R” A Hào lo sợ nhìn hắn “Thưa chủ nhân. Thuộc hạ cũng không biết. Lô hàng MTS toàn bộ là do thiếu gia quản, thuộc hạ không hề động vào” Người đàn ông kia liếc A Hào môt cái rồi nói “Là do Nhất Phong quản lô hàng đó sao” “Dạ Phải” Hắn ta đập môt cái thật mạnh lên bàn *Rầm* “Tại sao các người lại để cho nó quản lý lô hàng MTS đó hả” “Là do thiếu gia kêu thuộc hạ phải giao cho thiếu gia. Nếu không ngài ấy sẽ kiếm chuyện với thiếu phu nhân” “Nó dám động vào Nguyệt Nhi. Nó chán sống sao. Rốt cuộc nó đang có âm mưu gì đây. Thằng khốn Hà Nhất Phong đó mà lại là em trai của tôi sao, đáng lý ra tôi không nên để nó sống trong căn nhà này thì sẽ tốt hơn “ khuôn mặt hắn rất tức giận cứ giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác “Chủ nhân chuyện này ngài sẽ giải quyết như thế nào?” Hắn thở dài cầm lấy cây bút đang được đặc trên bàn “Các người cũng biết tôi với Nhất Phong tuy là anh em nhưng chúng tôi giống như nước sông không phạm nước giếng. Nhưng bây giờ nó lại muốn kiếm chuyện lấn sang nước của tôi với thì tôi cũng không thể không tiếp đãi nó nó thật tốt” nói xong mắt hắn tạo nên vẻ tà mị A Phúc mỉm cười “Chủ Nhân ngài đúng là thông minh nhất” Nguyệt Nhi ở bên ngoài vẫn chưa hiểu gì thì chân cô lỡ đụng vào cánh cửa đang được hé mở kia liền mở rộng ra. Nguyệt Nhi hoảng hốt không biết nên làm gì