Hạo Phú bước vào phòng chủ tịch cùng luật sư, luật sư cúi đầu chào Dạ Thành Đông:"Chủ tịch Dạ chào cậu!" Dạ Thành Đông gương mặt lạnh lùng, khẽ gật đầu chào lại:"Chắc là Hạo Phú đã nói cho ông biết rồi." "Vâng! Cậu muốn chuyển toàn bộ cổ phần của cậu ở tập đoàn Dạ thị cho một cô gái tên là Hạ Tử Quyên hay còn có một cái tên khác là Eirlys Stephen." "Đúng vậy." Luật sư lấy một tờ giấy ra:"Chủ tịch Dạ! Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi bây giờ cậu chỉ cần ký tên vào đây là xong." Dạ Thành Đông không chần chừ gì cả cầm viết ký tên vào tờ giấy, Hạo Phú lúc đầu vẫn còn chưa tin lắm chỉ nghĩ anh là ý định nhất thời, lúc Hạo Phú đưa luật sư đến anh vẫn cứ tưởng là lão đại của mình đã suy nghĩ lại nhưng không anh rất dứt khoác chỉ trong phút chốc cả tập đoàn Dạ thị to lớn này đã không còn là của Dạ Thành Đông.  Trung tâm mua sắm "Quyên Quyên! Cháu đến rồi sao?" Lạc Tuyết Nhàn ngồi trong xe thấy Hạ Tử Quyên đến bà liền nhanh bước khỏi xe. Hạ Tử Quyên mặt vẫn là không biểu cảm, chào bà nhíu nhíu mày hỏi: "Bác hẹn cháu đến đây là để cùng bác mua sắm sao?" "Đúng vậy chủ yếu là mua sắm nhưng mà bác vẫn có chuyện muốn nói với cháu, bây giờ đi vào trong mua sắm với bác." Chưa kịp phản ứng cô đã bị bà lôi đi vào trong, bên trong không ai dám lại gần hai người vì nhìn thấy xung quanh hai người toàn là vệ sĩ, cho họ mười lá gan họ cũng không dám đến gần. "Quyên Quyên! Cháu xem ba cái váy này có đẹp không?"  "Dạ đẹp lắm." Hạ Tử Quyên cười gượng khẽ gật đầu. Lạc Tuyết Nhàn đưa ba cái váy đó cho nhân viên:"Gói lại cho tôi." Hạ Tử Quyên nhướng nhướng mày, mỗi lần cô mở miệng khen đẹp thì chắc chắn bà sẽ cho nhân viên gói lại không chỉ là mở miệng nói mà cô chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi là bà cũng cho người gói lại, cô nhìn bà nghiêm túc nói: "Bác gái! Bác đừng gọi cháu là Quyên Quyên nữa cháu tên là Eirlys Stephen bác hãy gọi cháu là Eirlys." Lạc Tuyết Nhàn nở nụ cười ngượng ngập:"Sao cũng được. Hôm nay bác hẹn cháu đến đây không chỉ là mua sắm mà bác còn muốn hỏi cháu một chuyện cháu hãy trả lời thành thật cho bác biết có được không?" Hạ Tử Quyên gật đầu, lễ phép nói:"Bác cứ hỏi." "Cháu có còn yêu Thành Đông không?" Hạ Tử Quyên cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát đáp:"Dạ không! Cháu đã không còn yêu anh ta." Lạc Tuyết Nhàn nhìn cô hỏi tiếp một câu: "Vậy cháu có tha thứ cho Thành Đông không?" "Dạ không! Cháu sẽ không tha thứ anh ta bây trong lòng cháu đối với anh ta chỉ có một chữ hận. Anh ta hại chết con của cháu lúc đứng giữa cháu và Nghê Quân Dao anh ta đã chọn Nghê Quân Dao chứ không phải chọn cháu, cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta." Hạ Tử Quyên miệng thì nói như thế nhưng lòng cô rất đau cho dù thế nào cô cũng chỉ là hận anh vừa hận vừa yêu chứ không thể làm hại anh được, cô không có can đảm làm hại anh được. Lạc Tuyết Nhàn nghe cô nói vậy cũng không hỏi gì thêm bà biết con trai của mình có lỗi với cô rất nhiều bà không thể nào bảo cô tha thứ quay về với con trai bà được.