Tiểu Ân cùng những người bạn của mình lao vào mặt người nào người nấy đều đằng đằng sát khí, đáng sợ, Tiểu Ân đi thẳng đến chỗ Tô Vũ vịnh lấy vai của Tô Vũ hỏi:"Chị Tiểu Vũ! Em hỏi chị chị Quyên Quyên bây giờ ra sao rồi? Chị ấy không sao chứ?" Tô Vũ cắn môi mình, ấp úng trả lời:"Chị Quyên Quyên...Chị ấy...Chị ấy đã chết rồi." Tiểu Ân trợn trắng mắt, bàng hoàng muốn không đứng vững đượn nữa, nước mắt cứ chảy xuống không ngừng. Dạ Thành Đông cúi mặt, nhắm mắt đau đớn: "Xin lỗi! Là tôi hại chết cô ấy nếu như lúc đó tôi cứu cô ấy thì cô ấy đã không chết." Tiểu Ân nghe anh nói thế cơn giận dữ trong người mình càng bộc phát dữ dội, cô lao đến đánh vào người anh, vừa đánh vừa khóc, đánh được một chút cô dừng lại đau đớn nức nở nói:"Anh là đồ khốn! Anh có biết anh không chỉ hại chết chị ấy mà còn hại chết đứa con của mình không hả?" Tất cả mọi người bàng hoàng, hoang mang cực độ rất sốc khi nghe Tiểu Ân nói như vậy, Dạ Thành Đông sững sốt ngỡ ngàng, đôi tai lùng bùng đôi mắt dần đỏ hoe hỏi Tiểu Ân:"Cô mới vừa nói cái gì? Đứa con? Tử Quyên mang thai con của tôi sao?" Tiểu Ân khóc nức nở quát lớn:"Đúng vậy! Chị ấy mang thai con của anh, cái thai đã hơn một tháng rồi khi biết tin chị ấy chết trân lúc đó chị ấy không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa chị ấy quyết định không nói cho anh biết định một mình rời khỏi đây muốn sống một cuộc sống mới với con của mình nhưng không lại xảy ra cớ sự như thế này." "Chát!" Lạc Tuyết Nhàn nước mắt lưng tròng, tát vào mặt Dạ Thành Đông lòng bà bây giờ rất đau, đau đớn vô cùng:"Đứa con bất hiếu! Tại sao tôi lại sinh ra đứa con như vậy chứ? Bây giờ con vừa lòng chưa hả? Con vì con hồ ly tinh này mà hại chết Quyên Quyên hại chết chính đứa con chưa thành hình của mình." Dạ Thành Đông đứng chết trân nước mắt anh lăn dài trên má, hơi thở anh bắt đầu dồn dập, cả người run run anh bước nhanh đoạt lấy súng trên người Hạo Dương quay họng súng chỉa ngay đầu của Nghê Quân Dao, khiến cô ta sợ hãi mặt trắng bệch không còn giọt máu cả người run như cầy sấy. Đột nhiên, Dạ Thành Đông thu súng lại ánh mắt lạnh như băng, rất đáng sợ tựa như ma quỷ, giọng nói lạnh lẽo, vô tình:"Nếu bây giờ tôi giết cô thì quá hời, quá nhẹ nhàng cho cô rồi." Dạ Thành Đông chuyển ánh mắt sắc lạnh của mình quay sang nhìn Hạo Tư và Hạo Phú:"Hai người hãy đem cô ta quay về Dạ Tử Môn cho tôi, tôi muốn cô ta sống không bằng chết." "Vâng!" Hai người các anh đi đến lôi cô ta đi, Hạo Tư đã chờ câu nói này của anh lâu lắm rồi. Nghê Quân Dao được lôi đi, Dạ Thành Đông cố kìm lại nước mắt của mình, nhắm chặt mắt tim anh đau thắt lại:"Tử Quyên! Anh xin lỗi." Lạc Tuyết Nhàn gương mặt không một chút cảm xúc, khẽ lắc đầu nói với anh: "Con chính là loại người không biết trân trọng những gì mà mình đang có, chỉ khi mất đi rồi mới nuối tiếc đi tìm nhưng đã quá muộn màng để con tìm lại rồi. Cái giá con phải trả chính là quãng đời sau này của con sẽ sống mãi trong sự đau đớn, dằn vặt, trong sự hối tiếc." Bà lẳng lặng rời đi, Bạch Nhã Băng cùng Nam Kình Thương, Tô Vũ và những người khác lần lượt rời đi, Âu Hoằng Phong, Phương Thần, Lục Dĩ Tường và Tần Đình Danh cũng đứng dậy rời đi bước ngang qua anh họ vỗ vai nhưng một hành động an ủi anh. Bây giờ căn phòng chỉ còn có anh cùng Thành Siêu, Hạo Dương và những thuộc hạ của mình ở đó. Anh đứng cứng đờ một lúc rồi gục gã, ngồi khụy xuống đất, những giọt nước mắt của anh lại một lần nữa rơi xuống những giọt nước mắt mặn chát hiện lên nỗi đau khổ tột cùng của anh, sự hối hận muộn màng của anh. Anh đau khổ nhớ lại những kí ức, kỷ niệm đẹp đẽ, hạnh phúc của anh và cô, những lần cô cười thật tươi, thật đẹp nhưng lại chính là anh đã hủy đi nụ cười ấy, hủy đi cô. Mẹ của anh nói rất đúng chính anh đã không biết trân trọng cô đến khi mất đi cô thì anh mới hối hận, nuối tiếc đi tìm nhưng quá muộn màng rồi. Anh đã mãi mãi mất đi cô người con gái mà anh yêu nhất cuộc đời này đến khi cô chết đi anh mới nhận ra điều ấy.