Cô vợ ảnh hậu trùng sinh của lão đại hắc đạo

Chương 8 : Thời gian hai mươi năm, chỉ có thể tin tôi

Sẵn sàng từ bỏ sao? Sau khi bị thực tế chèn ép, bị cuộc sống ép vào đường cùng, anh rốt cuộc lựa chọn buông tha nó." Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của thiếu nữ từ sau lưng truyền tới, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, lạnh lùng mà trần thuật sự thật trước mắt. Mang theo cái nhìn của người ngoài cuộc, giọng nói ấy có sự lạnh nhạt, bình tĩnh đến khó tin, phảng phất như núi cao biển rộng, trầm ổn không có chút gợn sóng nào. Vương Thạch sống lưng rõ ràng cứng nhắc, nhưng hề không quay đầu lại, động tác co rúc không thay đổi, yên lặng giống như một người đang ngủ say. "Cuộc sống làm cho anh phải cúi đầu, phá vỡ ước mơ của anh, ước chừng chỉ  còn lại một chấp niệm, anh mới chịu đựng cho tới bây giờ, nhưng mà vẫn không đuổi kịp Tần Tuấn, ngay cả tác phẩm của chính em gái mình cũng không cách giữ được.Anh,rất thất bại Dạ Cô Tinh đứng ở sau lưng hắn, hai tay cắm ở trong túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng Khi nghe thấy hai chữ "Em gái ruột", Vương Thạch giật mình, đột nhiên ngồi dậy, toàn thân cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng bắn về phía cô gái có khuôn mặt bị vành mũ che khuất, vẻ nghiêm nghị của anh ta có thể so sánh với tia X. chỉ nghe thấy anh ta từng chữ một nói ra, "Cô, cuối cùng, rốt cuộc, là, ai?!" Sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén lóe lên trong mắt Vương Thạch, Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi, vui vẻ cười yếu ớt, "Có quan trọng không?" Vẻ nghi ngờ trong mắt Vương Thạch chợt lóe lên. “Anh không cam lòng, đúng không?” Đây mới là quan trọng nhất. Vương Thạch mím chặt đôi môi mỏng không nói gì, nhưng có thể thấy đầu ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm tới trắng xanh. Dạ Cô tinh cũng không quan tâm lắm, đưa mắt nhìn về phía xa xăm, lẩm bẩm nói: "Có lẽ, tôi có thể giúp anh lấy lại" Hoa trong Gương, trăng trong nước "? " Tựa như lầm bầm nhưng không phải lầm bầm, tựa như than thở nhưng không phải than thở, chỉ cảm thấy trong vắt mà uyển chuyển. Vương Thạch đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, nhưng rất nhanh liền trở nên ảm đạm, giống ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt lập tức bị một chậu nước lạnh dập tắt, chỉ còn lại làn khói trắng. Anh ta cười khổ, xua tay, "Thôi, thôi Vương Nguyệt của..." "Anh có thể quên cái chết Vương Nguyệt sao? Anh có thể tha thứ  chuyện Tần Tuấn chèn ép anh sao?" "Cô..." Đồng tử của Vương Thạch khẽ co lại, làm sao cô biết được? Cô gái này... rốt cuộc cô ấy muốn làm gì? "Không cần phải tìm tòi nghiên cứu lý do tại sao tôi biết, cũng không cần nghi ngờ sự chân thành của tôi, càng không cần kiểm tra mục đích của tôi. Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là... nông nổi nhất thời đi." Vâng, cô cũng chỉ là nông nổi nhất thời mà thôi. Khi bước chân vào trường quay, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, môi trường quen thuộc, dụng cụ làm việc quen thuộc, Dạ Cô Tinh chợt nhận ra rằng mình có một loại thân cận với diễn xuất. Trong chín năm, cô cho rằng mình chán ghét cái nơi tối tăm rối loạn của làng giải trí, nếu có thể lựa chọn, cô nhất định sẽ rời đi không chút do dự. Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp sức mạnh của thói quen. Hóa ra, trong lúc vô tình, cô đã quen với làng giải trí, quen với việc diễn xuất, thậm chí còn mơ hồ có dã tâm bước lên đỉnh cao của nó. Nếu đã thích, nếu đã trở thành thói quen, vậy thì, cứ thực hiện thôi! Kiếp này cô nguyện sống theo ý mình, sống một cách tiêu sái, lựa chọn lôi kéo Vương Thạch thuần túy là tùy tiện đề xuất. Bước đầu tiên trở lại vòng giải trí liền bắt đầu từ người đàn ông này đi... Khi sự thất vọng của Dạ Cô Tinh ngày càng lớn, định quay người rời đi, Vương Thạch rốt cuộc mở miệng lần nữa, giọng khàn khàn, "Tôi...Dựa vào cái gì tin tưởng cô?" Dạ Cô Tinh dùng bước, chậm rãi cười, Vương Thạch so với Tần Tuấn, điểm tốt duy nhất là có thể  lấy ra - co được giãn được. Cô nói: "Chuyện cho tới bây giờ, anh chỉ có thể tin tưởng tôi." Vương Thạch chán nản mỉm cười, cô gái này đang nói đúng sự thật. "Cô muốn cái gì?” Hắn hỏi. Dạ Cô Tinh thu mắt trầm tư, cân nhắc một lúc, đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt như lửa đốt phảng phất có ánh kim, cô nói: "Thời gian. Tôi muốn trung thành theo tôi trong hai mươi năm." Vương Thạch sửng sốt, sau đó cười nhạt nói: "Đồng ý." Sinh mạng có thể có, có thể không, vì sao còn hà tiện với hai mươi năm cỏn con này- một cuộc mua bán rất có lợi, không phải sao? Nhiều năm sau, khi Vương Thạch đứng ở trên sân khấu nhận giải thưởng, cầm trên tay tượng vàng OSCAR, bên tai vang lên những tràng pháo tay cổ vũ không ngớt, anh vẫn vô cùng biết ơn sự lựa chọn của chính mình ngày hôm nay. Cô gái này đã thay đổi cuộc đời hắn. Quỹ đạo của vận mệnh đã lặng lẽ đi chệch khỏi phương hướng đã định vào thời khắc này, hướng đến một cuộc sống tươi sáng hơn... —— "Cô Tinh, em đã về rồi! Không sao chứ? Em đã đi nửa ngày rồi..." "Không sao cả." "Nghỉ làm rồi, chị giúp em lãnh lương,ừm, một trăm năm mươi tệ." Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy, "Cám ơn học tỷ." Triệu Hân cười cười, "Không cần khách khí. Đúng rồi, em trước hết đi thay quần áo, chúng ta cùng nhau trở lại trường học." "Học tỷ, em còn có chuyện phải làm, có thể về trễ một chút." Triệu Hân sửng sốt một chút, nụ cười nơi khóe miệng hơi ngưng lại, "À, vậy ta đi trước." "Ừ." "Vậy thì... vậy thì em đi cẩn thận." Cô Tinh gật đầu. Khoảnh khắc Triệu Hân quay lại, nụ cười của cô ấy đột nhiên biến mất, trong lòng chợt lóe lên một tia kỳ quái, chuyện này... Dạ Tinh Tinh xảy ra chuyện gì vậy?! Trước đây, cô ấy lúc nào cũng mang bộ dáng nơm nớp lo sợ, đầu cúi gằm, vai rũ xuống, mỗi lần cô tùy tiện giới thiệu cho cô ấy việc làm thêm thì cô ấy tỏ ra vô cùng biết ơn, trừ dáng vẻ tương đối thuận mắt, những mặt khác không có điểm gì hơn. Cùng là đồng hương với nhau, Triệu Hân tình nguyện đi làm thêm cùng cô ấy, bởi vì nếu so sánh với nhau, cô ấy luôn là người giỏi hơn. Cũng giống như hôm nay, cùng một công việc kéo dài 7 tiếng đồng hồ, cô ấy thu tiền trong cửa hàng, phát đơn đặt hàng, dùng máy lạnh miễn phí, khát thì có đồ uống sẵn có, trong khi Dạ Cô Tinh bị cử đi giao đồ ăn, nhưng tiền công của cô  là hai trăm tệ, mà Dạ Cô Tinh chỉ là một trăm lẻ năm. Nhưng hôm nay... Triệu Hân cảm thấy có cái gì không đúng. Cô ấy vẫn không thích nói chuyện, nhưng lưng Dạ Cô Tinh thẳng tắp, đôi mắt không còn trống rỗng tiều tụy nữa mà ngượj lại đen láy tới bức người,  loáng thoáng khí chất cao ngạo, nhưng rõ ràng vẫn là dáng vẻ bình thường trước kia. Triệu Hân đột nhiên cảm thấy bản thân không nắm trong tay quyền kiểm soát nữa. Cô ta thậm chí còn không hiểu được Dạ Cô Tinh đang nghĩ gì, nên biết rằng, trước đây Dạ Cô Tinh sẽ chủ động nói với cô ấy bất cứ điều gì, gần như coi cô ta như một người chị gái tri kỷ. Thật ra thì, ban đầu Triệu Hân sẽ phản ứng với Dạ Cô Tinh, cũng bất quá là vì một loại cảm giác ưu việt Ở đại học B, đều là học sinh đạt thành tích cao, ở chỗ này những điểm số mà cô ta vẫn tự hào không có gì đáng được nhắc tới, cô ta không còn tìm thấy cảm giác được thầy cô chú ý trước kia, cảm giác được các bạn học ngưỡng mộ, hơn nữa cô đến từ nông thôn, mặc dù bề ngoài thì tỏ ra tùy tiện nhưng trong lòng thì vô cùng tự ti. Cô ta không thể so sánh với những người sống trong thành phố, dù cố gắng thế nào, cô ấy cũng không thể hòa nhập vào vòng xã giao của bạn học, cô ta không có dư thừa tiền để mua quần áo, váy, cũng không thể ăn Haagen-Dazs như một món tráng miệng sau bữa tối như bạn cùng phòng. Trước mặt đám thiên nga trắng, cô giống như một con vịt con xấu xí. Tuy nhiên, một ngày nọ khi vịt con xấu xí gặp vịt đen, vịt con xấu xí bỗng cảm thấy mình thật cao quý vô cùng, ưu việt vô cùng, vì cô cho rằng vịt con dù xấu xí đến đâu thì cũng là thiên nga, nhưng con vịt thì đến cùng cũng chỉ là vịt, vĩnh viễn không bao giờ trở thành thiên nga. Và Dạ Cô Tinh là con vịt đen kia. Đối với suy nghĩ của Triệu Hân, Dạ Cô Tinh trước đây có thể không rõ ràng lắm, nhưng Dạ Cô Tinh bây giờ có thể nhìn thấy rõ ràng. Về vấn đề này, cô ấy chỉ cười nhạt cho qua. Một tên hề nhảy múa còn chưa đủ để cô xuất thủ. Bầu trời tối dần, ánh đèn bắt đầu bật sáng, màn đêm ẩn hiện ở kinh thành mênh mông sương mù núi xa, màn đêm đen kịt phủ lên thành phố một lớp bí ẩn. Diêm dúa lòe loẹt, mê hoặc, thần bí mà cám dỗ. Dạ Cô Tinh đứng bên ngoài Dương Quang Nhã Uyển, chiếc mũ lưỡi trai màu đen che gần hết khuôn mặt cô, dưới ánh đèn đường mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của người phụ nữ. Đúng tám giờ, người gác cổng đúng lúc thay ca, Dạ Cô Tinh lắc người một cái, chui vào dưới mí mắt người gác cổng, camera giám sát xoay 180 độ thậm chí còn không bắt được một góc quần áo của cô.