Cô vợ ảnh hậu trùng sinh của lão đại hắc đạo
Chương 15 : Thất khiếu lả lướt, đại học thần
Trước đây Dạ Cô Tinh hoàn toàn đem bản thân phong bế, cho dù Lăng Tuyết trong ngoài bất nhất hay là sự giễu cợt của Giang Vi Vũ và Kha Hiểu Yến, cô đều nhìn thấy trong mắt, nhưng cô không quan tâm!
Mặc dù nhìn qua ngốc nghếch, mang một dáng vẻ dễ lừa, nhưng cô ấy có một tấm lòng tinh tế!
Họ cho rằng cô ấy cái gì cũng không biết?
Thực ra, cô ấy nhìn thấy mọi thứ trong mắt, biết mọi thứ trong lòng, tuy nhiên, cô ấy không quan tâm, không chú ý, cũng không để ý.
Mọi người chỉ thấy cô ấy sự nhát gan, yếu đuối, liền phiến diện cho là cô ấy tự ti,khép kín, đáng thương, dễ dàng bắt nạt, nực cười và ngây thơ - không ai có thể thực sự hiểu được cô ấy!
Và cô ấy không cần người khác hiểu.
Bởi vì cô ấy đã dành tất cả tâm huyết cùng tinh lực của mình hiến dâng cho Vật lý học, không còn chút không gian cho bất kì người hay chuyện nào khác nữa!
Không sai, Dạ Cô Tinh là một thiên tài Vật lý hiếm có! Chuyên ngành cô đang học bây giờ là vật lý hạt nhân, đó là nơi cô để tất cả hứng thú của bản thân vào đó.
Vật lý hạt nhân chủ yếu nghiên cứu cấu trúc cùng các quy luật thay đổi của hạt nhân nguyên tử; phát hiện cùng phân tích kĩ thuật những chùm tia được sinh ra; các vấn đề vật lý liên quan đến ứng dụng năng lượng hạt nhân và công nghệ hạt nhân.
Mọi người đều biết cô ấy không giỏ giao tiếp, ngay cả đi bộ cũng cúi đầu.
Tuy nhiên, không ai biết rằng cô ấy thường ở trong thư viện cả ngày, chỉ trở về ký túc xá khi thư viện đã đóng cửa mỗi tối; không ai biết rằng cô ấy đã tự học hết tất cả các khóa học cần thiết thuộc chuyên ngành vật lý hạt nhân của bốn năm mà tẩt cả các lớp phải học, thậm chí là các lĩnh vực học thuật có liên quan như cơ học, nhiệt học, quang học, điện từ học, điện động lực học, cơ học lượng tử, vật lý trạng thái rắn, ….
Dùng một từ đang hot gần đây trên mạng, nguyên chủ Dạ Cô Tinh này đã vượt qua cảnh giới của "học bá", chỉ có thể dùng “ học thần “ để miêu tả.
Thật đáng tiếc, vị “học thần” này quá mức khiêm tốn, cho nên mọi người đem cô coi thành "học tra".
Trong thực tế, mọi thứ phải bắt đầu từ hai kỳ thi cuối kì năm nhất.
Trong hai môn thi cuối cùng, Dạ Cô Tinh đã nôn mửa liên tục, thậm chí không vào được phòng thi. Cuối cùng, bạn chỉ có thể đăng ký thi bổ sung, mà đại học B có một cái quy định khi thi bổ sung, điểm tối đa không quá 60 điểm.
Nghĩa là chỉ cần từ 60 điểm trở lên đều tính là 60 điểm, tức là vừa vặn qua, dù đạt điểm tuyệt đối thì bảng điểm tổng kết cũng chỉ có 60 điểm, tất nhiên, nếu thi bổ sung mà dưới 60 điểm, học lại không thương lượng, ra cửa rẽ trái đi thong thả không tiễn.
Giờ nghĩ lại, bên trong nhất định có mờ ám, một lần là tình cờ, nhưng hai lần như vậy liền bất thường.
Vì vậy, cho đến bây giờ - vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, điểm trung bình của Dạ Cô Tinh là thấp nhất trong toàn bộ Khoa Vật lý Hạt nhân, cô cũng vì vậy trở thành trò cười của toàn bộ khoa.
"Ai--" Dạ Cô Tinh khẽ than nhẹ một tiếng, hoàn toàn không nói nên lời về tính cách nhẫn nhịn của nguyên chủ.
Vẫn câu nói đó, mặc dù có thể hiểu được, nhưng không thể đồng ý.
Vì cô ấy đã chiếm lấy cơ thể của Dạ Cô Tinh, hãy để cô ấy đòi lại những thứ đáng lẽ thuộc về Dạ Cô Tinh từng chút, tùng chút một!
Chạng vạng, mặt trời ở phía Tây lặn xuống, ánh nắng đỏ rực phía chân trời như lửa đốt, khiến cho toàn bộ khuôn viên càng trở nên tĩnh mịch, vững vàng, trang nghiêm mà rộng rãi.
Bên cạnh một cây hòe già dưới lầu, nắng chiều màu quýt chói lọi bao quanh một bóng lưng hơi còng xuống.
Bước chân của Dạ Cô Tinh chậm lại, dò xét gọi -
“ Diêm giáo sư?”
Ông lão theo đó quay đầu lại, gương mặt ngăm đen gầy gò bị nắng chiều chiếu đến đỏ ửng, vừa nhìn thấy Dạ Cô Tinh hai mắt liền sáng lên, cuối cùng mỉm cười hòa ái.
Nụ cười này, không phải bách mị câu sinh, cũng không nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua là làm Cô Tinh trừng mắt một cái, chấn kinh đến thiếu chút nữa bước loạng choạng một cái, trong lòng âm thầm tặc lưỡi lấy làm kì lạ-
Nhìn thấy “Diệt Tuyệt sư thúc” hòa ái cười một tiếng có tính hay không là một tin lạ quái dị?
Dù sao thì Dạ Cô Tinh cũng đồng ý sâu sắc.
Trên thực tế, bản thân Diêm Đông Bình cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, ông luôn có thói quen xụ mặt, làm một nhà vật lý học nghiêm cẩn, ông tin rằng cần phải duy trì một thái độ nghiêm túc vào mọi lúc trong đấy bao gồm biểu tình nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc,.. .
Ông thật sự không muốn khuôn mặt của mình dọa sợ tiểu thiên tài, cuối cùng ho khan một tiếng . Dù sao thì, danh tiếng của ông trong ngành vật lý có chút ... ừm.. gì đó ...
Là một học giả nghiêm khắc , ông vẫn có tương đối tự biết mình…
Cho nên mới trái lương tâm mình đem bộ dáng “ hòa ái” thể hện ra, xem ra hiệu quả không tốt lắm!
Chiêu này không có tác dụng, pass, loại bỏ hoàn toàn, không đáng sử dụng, thẩm định xong!
“ E hèm … Kia, chào em, Dạ đồng học”
“Giáo sư Diêm, xin chào. Xin hỏi, thấy tìm em có chuyện gì?” Dạ Cô Tinh mỉm cười điềm đạm, giọng điệu kính trọng, một học sinh ngoan, kính trọng thầy Tao.
Diêm Đông Bình lúc này mới hài lòng gật đầu, xem ra, cô gái nhỏ không chỉ thông minh, học giỏi, ngoại hình đẹp, mà ngay cả lễ nghi, tính cách đều tốt.
Ông nhất thời có loại cảm giác sư phụ nhìn học trò, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Cái đệ tử này ông quyết định thu nhận!
"Tôi đã xem thành tích cuối kỳ năm nhất của em, các môn học chuyên ngành đều là điểm tuyệt đối, tuổi còn nhỏ mà được như vậy rất không dễ dàng gì! Cho nên, tôi muốn..."
"Chờ một chút! Ừm ... cái này ... Thầy chắc chắn thầy không có…… ”
“ Lão nhãn hôn hoa*? ”
* Lão nhãn hôn hoa nguyên gốc 老眼昏花 : tuổi cao, mắt lão hóa nên mắt mờ, nhìn không rõ
Dạ Cô Tinh thành thật gật đầu, bảng điểm cô ấy nhận được đều là sáu mươi điểm, cả hai học kì, môn chuyên ngành cùng môn tự chọn tổng cộng 20 môn, trên bảng điểm đều là 60 điểm xếp thành hai hàng thẳng tắp, toàn khoa không có thành tích của người nào so với cô càng thêm ngay ngắn.
Đơn giản chính là đem chủ trương "Sáu mươi điểm muôn năm, ít hơn một điểm là phạm tội, nhiều hơn một điểm là lẵng phí" phát huy hết mức.
"Tôi tìm thấy điểm kiểm thi bổ sung của em ở phòng Giáo vụ, hầu hết mọi môn đều đạt điểm tuyệt đối, môn tự chọn cộng đồng là thấp nhất, cũng 95 điểm."
Tành tích thi bổ sung sao? Mặc dù Dạ Cô Tinh đã tham gia hai lần thi bổ sung, nhưng trường học sẽ không công bố kết quả thực tế của từng môn mà trực tiếp đưa cho phòng Giáo vụ xử lý, dù sao chỉ cần trên 60 điểm thì sẽ được tính là 60 điểm.
“Thầy là… làm thế nào tra được?” Theo như cô biết, Đại học B không cho phép sinh viên và giáo viên xem điểm tại phòng Giáo vụ, hết thẩy đều lấy bảng thành tích được công bố làm chuẩn.
“A! Nha đầu này, còn sợ thầy gạt em sao?" Diêm Đông Bình cảm thấy tức giận đến buồn cười, hai bộ ria mép cong lên, "Em vợ của thầy chính là trưởng phong Giáo vụ, cô ấy tự mình đưa cho thầy nhìn, còn có khả năng là giả sao ?! "
" Ách ... "
Thực ra, Dạ Cô Tinh muốn nói, thầy đi cửa sau như vậy có thể khoe khang dược sao?
"Tiểu nha đầu, tôi dạy ở trường đại học B được 20 năm, dạy ngành Vật lý hạt nhân này cho 8 khóa sinh viên, không ai có thể đạt điểm tối đa môn “ Vật lý nguyên tử”, em là người đầu tiên!" đôi mắt già nua của Diêm Đông Bình tỏa sáng, lời nói bộc lộ đầy tán dương.
Trên thực tế, ông chú ý đến Dạ Cô Tinh hoàn toàn là bởi vì mấy vấn đề do ông đưa ra kêu cô trả lười trong giờ học.
Vấn đề không khó, chỉ cần trước đó chuẩn bị bài là có thể tìm được đáp án trong sách giáo khoa, điều khiến ông thích thú chính là cách diễn đạt ngắn gọn, súc tích của cô khi trả lời câu hỏi.
Đó hoàn toàn không phải là cách trình bày dài dòng, làm người ta mệt mỏi trong sách, chỉ đơn giản một hai câu có thể giải thích cốt lõi của toàn bộ vấn đề một cách rõ ràng và dễ hiểu – lời ít ý nhiều nhưng sẽ không được cái này mất cái kia.
Sau khi quay trở lại phòng thí nghiệm, ông đã cẩn thận xem xét câu trả lời do Dạ Cô Tinh đưa ra, nhưng ông không thể tìm ra một chút sai lầm nào.
Ông lập tức liên hệ với một vài người bạn thân, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới Vật lý học, nhờ họ đánh giá, kết luận đạt được cũng giống như ông- thực sự không cómột chút sai sót nào!
Diêm Đông Bình cảm thấy mình đã đào được bảo!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
11 chương
21 chương
51 chương
126 chương