Convertor: Vo Vo Editor: Hyna Nguyễn —————– Nhận ra được anh bất động, Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái. Ngủ thiếp đi rồi. Không nghĩ tới lời cô nói lại có thể thực sự thành hiện thực như vậy đi! Cô chợt nhớ đến thời điểm lần đầu tiên Tư Dạ Hàn thiếu chút nữa bị tiếng chuông điện thoại di động của Hứa Dịch đánh thức, lúc ấy cô chính là dùng biện pháp tương tự như vậy đem anh lần nữa dỗ ngủ, lần này chẳng qua chỉ là dưới tình thế cấp bách nên cô mới tùy tiện thử xem, thế mà lại thành công. Cũng còn may cũng còn may a nếu không suýt nữa thì hù chết cô rồi. Thật là càng ngày càng kỳ quái, cô nhớ rõ kiếp trước chứng mất ngủ củaTư Dạ Hàn nghiêm trọng như bệnh đến thời kỳ chót, như dầu cạn đèn tắt, kiếp này làm sao lại dễ dàng đi ngủ như vậy. Trước kia cô còn tưởng rằng đó là trùng hợp nhưng bây giờ cô đều đã quan sát được một tháng sẽ không có sai lầm đi. Là bởi vì cô trọng sinh nên đưa đến cái thay đổi gì mà cô không biết sao. Giống như là hiệu ứng hồ điệp, một cái thay đổi rất nhỏ đều đủ để đưa tới rất nhiều biến hóa lớn không cách nào đoán trước được. Vô luận rốt cuộc là nguyên nhân gì, tóm lại Diệp Oản Oản vẫn phải duy trì cái tư thế này không nhúc nhích cô cũng không dám…lần nữa đánh thức anh nha. Đại khái là bởi vì Tư Dạ Hàn mới vừa nói một câu kia “Em coi như nhắm mắt lại anh cũng sẽ làm đến cùng” lại để tâm tình của cô vốn khẩn trương trước khi thi không khỏi bình tĩnh lại. Chính là a, cô có cái gì mà cần phải khẩn trương chứ, kiến thức văn khoa cô chỉ cần nhìn qua một lần liền sẽ không quên, cho tới môn số học, cũng dưới sự bổ túc của Tư Dạ Hàn đột nhiên tăng mạnh, chính cô ở nhà dùng bài thi khảo nghiệm mô phỏng làm qua nhiều lần, không có một lần nào là thấp hơn 140 điểm. Nghĩ tới đây, cơn buồn ngủ dần dần đánh tới Diệp Oản Oản rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi. Sáng ngày thứ hai. Diệp Oản Oản tinh thần phấn chấn tỉnh lại học phí rốt cuộc cũng giao xong rồi nha! Xoay mình ngồi dậy một cái lưu loát đem chăn vén lên, Diệp Oản Oản chuẩn bị thức dậy. Kết quả, mới vừa đứng dậy được một nửa liền bị để cánh tay ngang bên hông ép trở lại trên gối. Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn Tư Dạ Hàn đang nằm bên cạnh một chút yếu ớt mà mở miệng nói chuyện: “Ách thời gian đã đến tám tám giờ rồi.”. Gương mặt hoàn mỹ đến không có có một tí tỳ vết nào của Tư Dạ Hàn toát ra vẻ mơ màng đang được phản chiếu qua khe hở lúc tia nắng sớm chiếu vào phòng, anh mới vừa tỉnh ngủ trong con ngươi phảng phất sương mù quanh quẩn mê người dẫn người khác từng bước từng bước một tiến vào rừng rậm. Diệp Oản Oản cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô lại cảm giác trong khoảng thời gian này giá trị nhan sắc của Tư Dạ Hàn thật giống như lại cao hơn không ít, da thịt giống như đồ sứ cực phẩm không có nửa điểm lỗ chân lông, so với cô cũng còn tốt hơn nhiều, có đến vài lần cô đều quên sợ hãi của mình thiếu chút nữa thừa dịp anh ngủ trộm sờ mặt của anh. Chẳng lẽ là giấc ngủ thay đổi là nguyên nhân dẫn đến chuyện này sao. Xem ra “Mỹ dung ngủ” (Editor: ngủ đủ giấc làm cho người ta đẹp hơn) thật là có khoa học căn cứ nha. “Là bảy giờ năm mươi chín phút ba mươi mốt giây “ Tiếng nói rơi xuống trong nháy mắt anh lại tiếp tục bắt đầu chuyện đang còn dang dở tối ngày hôm qua. Xương quai xanh bị cắn một cái Diệp Oản Oản một mặt không nói gì. Thật là cố chấp! Đều đã ngủ đủ một giấc rồi tỉnh lại thế mà vẫn còn nhớ đến chuyện hôm qua sao? Bây giờ chỉ còn lại hai mươi chín giây cô chờ xem anh có thể làm gì được cô chứ. Diệp Oản Oản rụt rè giơ tay lên định xoa đầu anh. Lần này, không đợi tay của Diệp Oản Oản nâng lên giở lại trò cũ liền bị tay của Tư Dạ Hàn kéo úp xuống ở trên gối. Con ngươi Tư Dạ Hàn lạnh giá lại đẹp đến không tưởng tượng nổi hơi hơi nheo lại, cúi đầu gần như hung tợn mà hôn cô còn mang theo ý muốn trừng phạt. Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản kinh hồn táng đảm đồng hồ treo trên tường “Đông” một tiếng rốt cuộc chỉ hướng tám giờ đúng. Chờ Diệp Oản Oản kịp phản ứng bởi vì nụ hôn vừa rồi mà thiếu ôxy đến chóng mặt tỉnh lại thì cô mới phát hiện Tư Dạ Hàn đã xuống giường cởi quần áo ngủ bắt đầu thay bộ quần áo mới. Tây trang màu đen áo sơ mi màu trắng cài nút cẩn thận tỉ mỉ hệ từng hạt nút một, đáy mắt sương mù đã tan hết, trên mặt là vẻ mặt thanh tỉnh lạnh nhạt trong nháy mắt lại biến thành ánh mắt không dính khói bụi trần gian băng sơn trích tiên. Anh ở một bên mặc quần áo mặt không đổi sắc mà ra mệnh lệnh cho cô: “Thức dậy chuẩn bị đi.” “Ồ” Diệp Oản Oản lăng lăng trả lời nhìn tỏ vẻ mà than thở. Đã hôn đến như vậy lại có thể dừng lại sao, theo trình độ của người nào đó mà nói người như thế này cũng thật sự là đủ đáng sợ. Lực tự chế cường đại đến mức nào mới có thể chiến thắng được sinh lý cùng bản năng của con người chứ, nhưng cô thật không hiểu tại sao bình thường anh lại bởi vì một chút việc khó hiểu mà tức giận cơ chứ. Cũng bởi vì kiếp trước anh quá dễ dàng tức giận tình cảm hoàn toàn không cách nào khống chế được cho nên cô mới sợ hãi anh như vậy. Cũng tỷ như hiện tại, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rõ ràng đang thất thần, vẻ trong trẻo lạnh lùng trên mặt mơ hồ có chút gió bạo nổi lên “Đang suy nghĩ gì mà không tập trung vậy?” Cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện ở bên cạnh anh mà phân tâm nghĩ ngợi chuyện khác cũng là một trong những cấm kỵ của Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản vội vàng phục hồi tinh thần lại nói: “Không có gì không có gì, chính là cảm thấy dáng người của anh thật tốt nha! Không cẩn thận nhìn đến ngây người!” Cũng còn may là sau khi sống lại cô lại có được kỹ năng bảo vệ tánh mạng vạn năng. Đăng bởi: admin